Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 721: Thiên Đường công viên trò chơi (8) (length: 7827)

Ngân Tô cùng đứa trẻ nhỏ trừng mắt nhau vài giây, đột nhiên đưa tay giật lấy cây kẹo bông gòn trên tay hắn: "Nhìn cái gì, còn nhìn nữa móc mắt ra bây giờ!"
Đứa trẻ nhỏ bị cướp mất kẹo bông gòn, vẻ mặt diễn kịch bắt đầu biến đổi, ngơ ngác, sợ hãi, hoảng loạn...
"Oa ——"
Đứa trẻ nhỏ vừa há miệng là một tiếng khóc thét, quay người chạy về một hướng, vừa chạy vừa kêu: "Mụ mụ, mụ mụ..."
Ngân Tô từ trong đám người đi ra, nhìn kẹo bông gòn trong tay, chưa bị nếm qua.
【Kẹo bông gòn công viên trò chơi】Không có độc.
Ngân Tô cắn một miếng kẹo bông gòn, mấy ngụm đã ăn hết cây kẹo vừa cướp được.
Chờ đứa bé kia dẫn mụ mụ trở lại, vừa vặn thấy Ngân Tô cầm thẻ bông gòn trong tay, đứa trẻ nhỏ khóc nức nở chỉ vào Ngân Tô: "Mẹ ơi, chính là nó, chính là nó cướp kẹo bông gòn của con, ô ô ô ô..."
Mẹ của đứa trẻ trừng mắt nhìn: "Cô bị làm sao vậy? Người lớn như thế còn đi cướp đồ của trẻ con, cô có còn là người không!"
"Sao cô biết ta không phải người?" Ngân Tô tiến lên ấn đầu đứa bé qua bên cạnh mình, cười đến biến thái: "Ta thích nhất tủy não trẻ con, vừa ăn lại thơm vừa mềm... Giống như kẹo bông gòn vậy."
Mẹ của đứa trẻ nhìn cô gái đối diện đang nhấm nháp món ngon, ngơ ngác một lát, sau đó đột ngột tỉnh táo lại, vội vàng ôm chặt đứa con của mình: "Bỏ ra, cô mau bỏ ra!"
Nhưng sức tay của Ngân Tô rất lớn, đầu đứa trẻ bị đè chặt không nhúc nhích, hung hăng kêu đau.
...
...
Sau khi mẹ đứa bé hiến dâng bắp rang trong tay, cuối cùng cũng chuộc được đứa con của mình về.
Mẹ đứa bé ôm lấy đứa bé, với tốc độ chạy nước rút trăm mét rời đi, sợ Ngân Tô đổi ý.
Ngân Tô cầm bắp rang quay người lại đã thấy Hải Đường và Trình Nhạc, phía sau bọn họ còn đi theo một NPC mặt mày lo lắng.
Hải Đường không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng Trình Nhạc lại nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
"... "
"... "
Sáu con mắt nhìn nhau.
Không khí ngại ngùng.
Ngân Tô nhét hai viên bắp rang vào miệng, cười híp mắt chào hỏi: "Thật là trùng hợp nha."
Trình Nhạc gượng gạo ha ha một tiếng: "Thật là trùng hợp."
Hành vi của người chơi điên khùng thật sự không thể hiểu nổi.
Hải Đường không quan tâm đến việc Ngân Tô vừa cướp đồ của trẻ nhỏ, "Tiểu... Tiểu Bạch cô qua hạng mục rồi?"
"Ừ."
"Hạng mục gì?"
Ngân Tô giơ tay chỉ ra sau lưng, "Xe cáp treo, kích thích gai xương."
Hai người nhìn thấy vết máu trên người cô... Cái này đâu chỉ là kích thích.
Hải Đường: "Tổng cộng có chín hạng mục bắt buộc, muốn rời khỏi công viên trò chơi, nhất định phải hoàn thành thử thách năm hạng mục bắt buộc."
Chìa khóa để ra phó bản là gì không rõ ràng, nhưng 'Rời khỏi' công viên trò chơi hẳn là phương hướng chính xác.
Có lẽ rời khỏi công viên trò chơi chính là hoàn thành trò chơi...
Trình Nhạc nhìn Hải Đường, không nói gì.
Manh mối này cũng là do bọn họ liều lĩnh mới có được.
Cô ta trước đó nói manh mối cho người khác còn có thể hiểu, tất cả mọi người là người bình thường, lúc cần có thể hợp tác.
Thế nhưng mà, nói cho người này là có mục đích gì?
Ngược lại Ngân Tô lại biết tại sao Hải Đường lại nói như vậy, dù sao cô ta là người của cục điều tra, người của cục điều tra tìm được manh mối trong phó bản sẽ công khai, đối xử công bằng, chứ không giấu manh mối của ai đó.
Hải Đường tiếp tục nói: "Những hạng mục bắt buộc là những hạng mục nào không biết, hỏi những NPC du khách đó, bọn họ trả lời không ít tên hạng mục, nhưng ta cảm thấy bọn họ đang nói lung tung."
"Lúc các ngươi đi vào cổng lớn, có gặp nhân viên công tác búp bê không?"
Hải Đường và Trình Nhạc nhìn nhau, cùng lắc đầu.
"Vậy các ngươi có thể đi tìm nhân viên công tác búp bê, bọn họ biết hạng mục nào mới là hạng mục bắt buộc thật sự."
Ngân Tô để lại câu nói này rồi lướt qua bọn họ, đi vài bước, đột nhiên quay người trở lại, chỉ vào NPC phía sau bọn họ hỏi: "Các người có tùy tùng này từ đâu vậy?"
"? ? ?"
Tùy tùng?
Hai người nhìn theo tay cô chỉ vào NPC, trong nhất thời lại rơi vào im lặng.
Bọn họ không vứt được những 'cha mẹ' này mà 'cha mẹ' lại là vé vào cửa của bọn họ, không có vé vào cửa thì không thể chơi được hạng mục. Trước khi có được vé vào cửa bình thường, cũng không thể giết 'cha mẹ'.
Cái này tính là gì tùy tùng?
Đây chính là một quả bom hẹn giờ, còn không biết phía sau chúng sẽ làm ra trò gì nữa.
"Vé vào cửa." Hải Đường ít lời nhiều ý.
" ?" Vé vào cửa đúng là đắt thật, nhưng có thể cướp mà, không phải cô ta đều làm mẫu rồi sao.
Ngân Tô vốn không biết việc cô ta quay về quầy vé đã làm cho quầy vé ngừng bán vé, bên phía Trình Nhạc giải thích xong cô ta mới biết.
"Tại sao có thể như vậy chứ." Ngân Tô lớn tiếng nói: "Đợi lần sau ta gặp lại bọn chúng, không đánh chết bọn chúng thì ta không cam tâm."
Trình Nhạc: "..."
Hải Đường: "..."
Thật ra dù không có hành động của Ngân Tô, bọn họ đoán chừng cũng khó mà mua được vé.
Đầu tiên, bọn họ cũng không đủ tiền cấm kỵ.
Tiếp theo, trò chơi cài giá vé cao như vậy, bản thân nó là đang hạn chế người chơi có được vé vào cửa.
Vé miễn phí cho trẻ em, bong bóng bay ở cổng vào, phát thanh trong phòng và cha mẹ thất lạc nhặt nhầm con cái, cũng là muốn bọn họ dùng thân phận 'trẻ con' để tiến vào công viên trò chơi.
Cho nên Hải Đường không có ý kiến gì về việc quầy vé ngừng bán vé vì hành vi của Ngân Tô.
...
...
Ngân Tô đi ra từ lối ra của hạng mục xe cáp treo, cô đi tới cổng chính lối ra của hạng mục xe cáp treo, thấy trên cửa chính có treo một tấm bảng hiệu.
——Trong tốc độ cực hạn thách thức tử vong, xe cáp treo cực nhanh, cảm giác như bay.
Ngân Tô: "..."
Lời quảng cáo không treo ở miệng, treo ở cửa, người đều chết hết cả rồi, ai thấy chứ!
Ngân Tô trước tiên tìm chỗ tắm rửa cho sạch vết máu trên người, sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, cô hướng về phía quảng trường trung tâm đi đến.
Chín hạng mục bắt buộc, người chơi hoàn thành năm hạng mục là có thể rời khỏi công viên trò chơi...
Thời gian ba ngày, ít nhất mỗi nửa ngày phải qua một hạng mục.
Nếu mỗi hạng mục bắt buộc đều đa dạng như xe cáp treo vậy... Vậy cũng khá kích thích đấy chứ.
...
...
Vườn hoa ma pháp.
Vô vàn hoa cỏ rực rỡ đua nhau khoe sắc dưới ánh đèn, mùa hoa khác nhau mà cùng một khung cảnh, vô cùng kỳ dị.
Ánh đèn rơi xuống như sao trời lấp lánh, như thể đang chiếu xuống Tinh Linh.
"Đẹp thật đấy..." Tông Hi Nguyệt đứng bên cạnh Diêu Niên, nhìn những đóa hoa cỏ đua nở.
Sau lưng Diêu Niên còn có hai NPC, đây là cha mẹ NPC của Diêu Niên.
"Đẹp cái gì, đồ càng đẹp càng độc." Quách Tân Võ lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Tông Hi Nguyệt một chút, vô cùng bất mãn: "Cô qua được mấy phó bản rồi? Đến cả thường thức tối thiểu cũng không có, vào phó bản là để cô đến chơi sao?"
Bị Quách Tân Võ nhìn chằm chằm, Tông Hi Nguyệt vô thức đứng ra phía sau Diêu Niên, lúng túng đáp lời: "Ta... ta không qua được mấy phó bản."
"Hi Nguyệt nhát gan, cậu đừng dọa nàng." Diêu Niên che chắn cho Tông Hi Nguyệt, oán trách Quách Tân Võ một câu.
"Nhát gan? Đấy là cái cớ gì chứ? Ai mà chẳng gan dạ?" Quách Tân Võ khinh thường: "Ai mà không bị ép cho gan dạ chứ, cậu còn muốn chúng ta nhường cô ta hay sao?"
Diêu Niên bị câu nói này làm cho im lặng, muốn cãi lại: "Ta đâu có nói thế, cũng không phải ý đó, là cậu trước..."
"Thôi đi Diêu Niên." Tông Hi Nguyệt kéo kéo Diêu Niên, bảo cậu đừng nói nữa.
Vé tháng nha các bảo bối ~ quăng chút vé nào ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận