Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 874: Hiện thực phi pháp triệt tiêu (length: 7930)

Tóc quái giống như bị ức hiếp, vừa hờn dỗi vừa ríu rít lao vào người Ngân Tô, vừa không ngừng mách tội với nàng, bảo rằng miếng mồi này quá khó nhằn.
Không phải là nó đánh không lại, mà là cái đồ chơi này không sao gặm nổi.
Thân thể Đàm Lộc còn cứng hơn cả tượng đồng, căn bản không có chỗ nào để nó cắn vào, nó chỉ có thể quấn lấy hắn.
Nó không thể gặm nổi con mồi này, còn hắn thì không làm gì được mình mà!
Cho nên không phải do nó yếu.
Ngân Tô không để ý đến tiếng kêu ríu rít của tóc quái, trực tiếp nghênh chiến Đàm Lộc, ống thép xé gió lao xuống mang theo âm thanh đầy sát khí.
Đàm Lộc thấy vẻ mặt nàng càng thêm điên cuồng, không hề né tránh, trực tiếp dùng thân thể đón đỡ.
“Đang!”
Ống thép đánh vào vai Đàm Lộc, nhưng tay Ngân Tô lại bị chấn nẩy lên, ống thép văng ra, vai Đàm Lộc không hề hấn gì, không có bất cứ vết thương nào.
Ngân Tô hơi nhíu mày, ống thép không để lại một vết xước, tên này phòng ngự thật sự rất mạnh.
Đàm Lộc thừa cơ giang hai tay, ôm chặt Ngân Tô, kéo nàng ngã nhào vào bãi cỏ dại phía sau.
Đàm Lộc cười gằn vung nắm đấm, nện thẳng vào mặt Ngân Tô.
"Ha ha ha, ta sẽ đấm nát mặt ngươi! ! Nhìn mặt ngươi be bét, chắc chắn sẽ xinh đẹp lắm đấy..."
Ngân Tô cạn lời liếc hắn một cái, nghiêng đầu tránh cú đấm của Đàm Lộc, túm lấy cổ Đàm Lộc, dùng sức ném hắn sang một bên, xoay người đè lên người Đàm Lộc, ống thép từ thái dương Đàm Lộc đâm xuống.
Phòng ngự của Đàm Lộc là toàn thân, ống thép không thể xuyên thủng.
Bất kể là đạo cụ hay kỹ năng, đều có thời hạn sử dụng, Ngân Tô không tin hắn có thể cứng rắn như vậy mãi.
Đàm Lộc thừa cơ phản kích, bật dậy khỏi mặt đất, cười to ngạo mạn: “Ngươi không giết được ta, nhưng ta sẽ giết chết ngươi, cứ chờ mà chết đi!”
"Hừ."
Ngân Tô chau mày tỏ vẻ chán ghét, thân hình chợt lóe, biến mất trước mắt Đàm Lộc.
Động tác xông tới của Đàm Lộc khựng lại, còn chưa kịp quan sát, sau lưng đã thấy lạnh toát, hắn theo bản năng xoay người đưa tay phòng thủ.
Nhưng vẫn chậm một bước, hắn bị một lực đạo kinh người đạp bay ra ngoài.
"Ầm ầm——"
Đàm Lộc ngã xuống đất, chưa đến nửa giây dừng lại, đã xoay người bật dậy rời đi mấy mét.
Hắn nhìn người ở phía xa, dùng sức liếm môi khô khốc, càng thêm hưng phấn: “Ngươi cũng khá đấy chứ... Vẻ ngoài của ngươi tuy không đẹp lắm, nhưng ta cho phép ngươi trở thành đồ vật kỷ niệm của ta.”
Đáp lại Đàm Lộc là ánh hàn quang chợt lóe lên, cùng bóng người nhanh chóng áp sát hắn.
“Bành!”
“Đương ——”
“Ầm ầm——”
Phế tích nhà Trương Tuyền dần dần biến thành một bãi hoang tàn trong trận giao chiến của hai người, trên mặt đất thi thoảng lại thêm một cái hố lớn.
Trong những sợi tóc bay múa đầy trời, bóng dáng Đàm Lộc và Ngân Tô lúc ẩn lúc hiện.
Đến khi Đàm Lộc lại một lần nữa bị đánh xuống đất tạo thành một cái hố sâu, một ngụm máu phun ra, lúc này sắc mặt điên cuồng trên mặt Đàm Lộc mới dịu bớt đi.
Đáng chết...
Hết giờ rồi.
Ngân Tô giật khóe môi, không cho Đàm Lộc bất cứ cơ hội nào do dự, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đàm Lộc.
Đàm Lộc chỉ cảm thấy một luồng hàn ý đáng sợ từ đỉnh đầu lao xuống, cảm giác áp bách khiến phản ứng của hắn chậm đi nửa nhịp.
Chính nửa nhịp chậm trễ này đã khiến hắn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để né tránh.
"A ——"
Vai Đàm Lộc bị đánh trúng, lớp phòng ngự biến mất, lúc này thân thể hắn chỉ là một thân xác bình thường.
Ống thép đâm vào vai, gần như gọt hết cả vai của hắn.
Đàm Lộc lập tức lui lại, trước khi vai bị gọt hết, rời khỏi phạm vi công kích của Ngân Tô.
Hắn che lấy vai sắp rơi, đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng ánh mắt nhìn Ngân Tô lại càng lúc càng sáng lên, ánh mắt biến thái đầy ham muốn và nhầy nhụa cực kỳ.
"Ngươi thật thú vị đấy." Đàm Lộc ánh mắt chiếm hữu nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, “Ta quyết định, ta muốn để ngươi ở vị trí kỷ niệm hàng đầu của ta, ta muốn ngày ngày nhìn ngắm ngươi.”
"Ngươi cũng thú vị." Cuối cùng Ngân Tô cũng đáp lời, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung nhạt nhòa, "Ngươi thích ta như vậy, vậy chi bằng dâng hiến cả thể xác lẫn tinh thần cho ta, như vậy ngươi có thể ở bên cạnh ta ngày đêm, không chia lìa."
Đáy lòng Đàm Lộc dâng lên một sự quái dị, sao cô ta lại học giọng mình nói...
Không quan trọng, cô ta sắp là của mình rồi.
Ngón tay Đàm Lộc giật giật, kích hoạt kỹ năng — Phi pháp triệt tiêu.
【 Phi pháp triệt tiêu: Trong phạm vi chỉ định, tất cả kỹ năng trong khu vực đó sẽ bị vô hiệu hóa. Xin chú ý, phạm vi sử dụng càng lớn, thời gian có hiệu lực càng ngắn. 】 【 Phạm vi có hiệu lực: Tất cả các phó bản, thế giới thực tại 】 【 Số lần sử dụng: Mỗi 48 tiếng được dùng 1 lần 】 Đám tóc quái lơ lửng xung quanh đột nhiên biến mất không thấy, Ngân Tô cảm nhận rõ ràng lúc này mình không có cách nào để thả đám tóc quái ra nữa.
Nàng hơi nhíu mày nhìn Đàm Lộc đối diện, “Kỹ năng vô hiệu hóa, ha...Là ngươi, tên trộm đột nhập vào cục điều tra.”
Đàm Lộc lại nhíu mày nhìn ống thép hồng quang vẫn lấp lánh trong tay Ngân Tô.
Cái biến mất hình như là những sợi tóc kia.
Vậy cây ống thép kia là một đạo cụ...
Đạo cụ cũng không quan trọng, y như cũ sẽ bị suy yếu thôi.
Nghĩ đến đây, Đàm Lộc lại cười, tà ác và điên cuồng hơn.
Hắn giơ tay xé toạc cánh tay đã chỉ còn da thịt kết nối của mình, từng chữ từng chữ thốt ra: “Ngươi là của ta.”
Kỹ năng vô hiệu hóa không gây ảnh hưởng lớn tới Ngân Tô, tóc quái tuy mạnh, nhưng nàng cũng không nhất thiết phải dựa vào nó.
Còn về Giám Định Thuật...
Lúc đánh nhau thì nó có tác dụng gì chứ.
Thế là Ngân Tô cũng cười với Đàm Lộc, nụ cười còn biến thái hơn hắn, “Ngươi mau nói lời trăn trối đi thì hơn.”
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, chiến sự vô cùng căng thẳng.
Hai bóng người tàn ảnh thoáng qua, đám cỏ hoang còn chưa bị nghiền nát trong trận chiến đã bị luồng khí ép dạt sang một bên, Sa Sa hướng về phương xa, một tiếng nổ vang lên, khu nhà cũ nát phía xa đổ sập, bụi đất tung bay.
...
...
Hai chiếc xe của cục điều tra đang chạy về phía thôn Đồng Nhân.
Mâu Bạch Ngự ngồi trong xe đầu tiên, anh đang dùng máy liên lạc đặc chế để trò chuyện với những người khác, đến khi anh vừa nói xong thì sương mù phía trước cũng nhạt dần.
"Mâu đội, anh xem kìa."
Mâu Bạch Ngự nhìn về phía trước, xe nhanh chóng ra khỏi lớp sương mù dày đặc, cổng làng Đồng Nhân đơn sơ đã thấy rõ.
Cô gái kỳ lạ đeo mũ bóng chày ở ghế phụ nói: “Sao thôn Đồng Nhân lại không bị sương trắng bao phủ?”
Thanh niên lái xe giảm tốc, dừng ở trước cổng thôn, “Những người trước phái vào có lẽ...”
Sự xuất hiện của đồng nhân khiến họ nghĩ ngay tới thôn Đồng Nhân.
Cho nên đã lập tức phái người đến, nhưng sau khi đi vào liền mất liên lạc.
"Mâu đội, phía trước có tình huống gì không?" Giọng hỏi của đồng đội vang lên trong bộ đàm ở xe phía sau.
"Tạm thời không có gì dị thường." Mâu Bạch Ngự đáp, "Tôi xuống xem một chút, các anh cảnh giác."
Cô gái đội mũ lưỡi trai ở ghế phụ nói: “Mâu đội, để tôi đi cho.”
Mâu Bạch Ngự khoát tay, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Xung quanh thôn Đồng Nhân vẫn bị sương trắng bao phủ, chỉ có thôn Đồng Nhân là lộ rõ ra.
"Ầm ầm——"
Mâu Bạch Ngự còn chưa kịp quan sát xong hoàn cảnh xung quanh, phía xa đã vang lên một tiếng nổ lớn, có bụi mù từ trong thôn Đồng Nhân bay lên.
"Đội trưởng, bên trong có người!"
“Có phải là...”
Mâu Bạch Ngự lên xe, "Lái xe."
Cửa xe chưa kịp đóng hoàn toàn, xe đã lao đi, nhanh chóng đuổi theo phía tiếng nổ phát ra.
Các bảo bối, ném cho ta phiếu cuối tháng đi nào ~~.
Bạn cần đăng nhập để bình luận