Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 478: Tỏ tình Quý (38) (length: 7870)

Việc tỏ tình cứ liên tục xuất hiện, bắt buộc phải tỏ tình cái thiết lập này có chút âm hiểm, người chơi sẽ được ghép đôi với một người yêu NPC.
Không tỏ tình với mục tiêu thì tạm thời vẫn chưa thử qua, không biết sẽ xảy ra tình huống gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tỏ tình với mục tiêu thì sẽ kích hoạt phản bội người yêu NPC, bị người yêu NPC truy sát.
Cho nên chỉ có hai phương án:
1, Giết chết người yêu hiện tại, sau đó tỏ tình với mục tiêu.
2, Giết chết mục tiêu tỏ tình.
Dù là cách nào, đều buộc người chơi động thủ với NPC.
Cuộc yêu đương này đúng là muốn lấy mạng người mà.
. . .
. . .
Ngân Tô quyết định trước tìm Tôn Tâm Di, nhưng Nhị Lang quái lại không biết Tôn Tâm Di ở đâu, nên khi mang theo hắn đi một vòng quanh toàn bộ trại huấn luyện, cũng không phát hiện ra tung tích của Tôn Tâm Di.
Nhị Lang quái còn nóng nảy hơn cả nàng, cứ như con ruồi không đầu, cảm thấy chỗ này có hương vị của Tôn Tâm Di, chỗ kia cũng có.
"Chắc chắn là Trình Diệu Dương đã giấu kín trái tim của Di rồi." Nhị Lang quái hận đến nghiến răng.
"Hắn có từng khoe khoang với ngươi là đã giấu người ở đâu không?" Ngân Tô hỏi theo hắn.
"Không có. . ."
". . ." Đúng là cái đồ nên khoe khoang thì không khoe, không nên khoe khoang thì lại khoe loạn, rốt cuộc là sao chứ! !
Nhị Lang quái ôm đầu đi loạn tại chỗ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hắn chưa từng nói. . ."
"Tâm Di sẽ ở đâu đó. . . Trình Diệu Dương đã giấu trái tim của Di ở đâu rồi. Phải làm sao đây. . . Phải làm sao đây, không tìm thấy Tâm Di. . . Nàng vẫn đang chờ ta, chờ ta. . ."
Không tìm thấy người, bọn họ cũng không thể cứ thế mà hao tổn thời gian như vậy được.
Thế là Ly Khương quyết định mang Tạ Bán An đi chỗ khác kiếm thêm điểm tình yêu, tiện thể tìm xem manh mối.
Ngân Tô phất tay ra hiệu cho bọn họ đi, Ô Bất Kinh một mực kiên trì theo Ngân Tô, không ai có thể tách hắn ra khỏi đại lão cả!
"Đồ vô dụng." Ngân Tô liếc Nhị Lang quái một cái, chán ghét bảo quái tóc bắt hắn trở về đoàn đi, nhét vào trong túi.
Hiện tại đã không tìm thấy Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương, vậy thì cứ làm chút chuyện khác cho vui. . . Đợi đến buổi tối rồi lại tìm.
Thế là Ngân Tô mang theo Bánh Bao mặt bắt đầu ngày hẹn hò hôm nay.
. . .
. . .
Ngu Chi không bắt được Vương Đức Khang, lúc này đang đứng ở bên ngoài một cửa hàng, đôi mày liễu nhíu chặt.
Vương Đức Khang tập kích nàng, làm nàng có hơi tức giận, nhưng cũng không đến mức vừa thấy Vương Đức Khang là liền đuổi theo. . .
Bị ô nhiễm rồi sao?
Tối qua nàng định ra ngoài, thế nhưng vì sao cuối cùng lại không ra ngoài?
Ngu Chi lấy ra một lọ dược uống xong, cơ thể cũng không có biến đổi gì lớn.
Hoặc là chưa bị ô nhiễm, hoặc là ô nhiễm đã quá sâu, dược không có tác dụng nữa.
"Ngươi thích làm đồ thủ công sao? Phía trước có một cửa hàng đồ thủ công." Giọng nam trong trẻo vang lên từ bên cạnh, "Cửa tiệm đó rất nhiều cặp đôi đã ghé qua, chúng ta cùng đi nha, ta muốn làm cho ngươi một cái chén thủ công."
Ngu Chi vô thức muốn cự tuyệt, nhưng lời vừa ra đến miệng, trong đầu đột nhiên hiện lên Không nên từ chối lời đề nghị của người yêu, thế là nàng khẽ gật đầu.
Đến khi Ngu Chi kịp phản ứng thì mình đã ngồi trước bàn làm đồ thủ công, tay đầy bùn.
Ngu Chi nhìn bàn tay đầy bùn, đứng bật dậy.
"Sao vậy?" Người đàn ông bên cạnh liền vội vàng đứng lên, "Là không thoải mái sao?"
Ngu Chi: ". . ."
Không đúng. . .
Không hợp lý. . .
Giọng nói quan tâm của người đàn ông lại vang lên bên tai: "Là chỗ nào không thoải mái? Sao vậy?"
Ngu Chi: ". . ."
Ngu Chi im lặng một lát, rồi lại ngồi xuống.
Mấy cửa hàng này đều có quy định, nửa đường rời đi, rất có thể sẽ kích hoạt nguy hiểm.
Hơn nữa nàng không thể bỏ mặc người yêu mà rời đi được. . .
Không đúng!
Tại sao nàng lại có ý nghĩ như vậy?
Người yêu là người quan trọng của mình, đương nhiên không thể bỏ mặc hắn được.
Nhưng mà nàng là người chơi mà. . . Đây đều là NPC, NPC thì có một ai tốt đâu chứ!
Ngu Chi cảm giác trong đầu có hai người đang đánh nhau, cuối cùng quyết tâm đâm mình một nhát, hai người đánh nhau kia mới biến mất, đầu óc cũng khôi phục tỉnh táo.
Mặt Ngu Chi đen xì khi rời khỏi cửa hàng đồ thủ công, tâm trạng đã tụt xuống đáy vực.
Không biết từ khi nào, suy nghĩ của nàng đã bị ảnh hưởng. . . Sẽ luôn đặt Người yêu lên trên hết.
"Ngu Chi tiểu thư."
Ngu Chi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Diêu Bách Thanh dẫn theo người yêu NPC đi về phía nàng, "Ngươi. . . sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có gì."
Sắc mặt của Diêu Bách Thanh còn tệ hơn nàng, nhưng mà so với buổi sáng đã tốt hơn nhiều.
Ngu Chi: "Tối qua tình hình lớp phụ đạo yêu đương như thế nào?"
Nhắc tới điều này, Diêu Bách Thanh hồi tưởng lại những gì đã trải qua vào tối hôm qua, vẫn còn thấy sợ hãi: "Phụ đạo viên sẽ thôi miên chúng ta, sẽ lâm vào ảo giác, ảo giác rất nguy hiểm. Nếu không phải ta mang theo một cái đạo cụ, cứ đến thời gian sẽ giật điện ta, ta chỉ sợ cũng. . ."
Diêu Bách Thanh lộ ra nụ cười khổ, "Phó bản này quá khó, không chừng ta sẽ phải bỏ mạng ở phó bản này."
Bọn họ sống sót qua hết phó bản này đến phó bản khác, cuối cùng vẫn sẽ chết ở một góc nào đó của một phó bản mà thôi.
Đây chính là kết cục cuối cùng của người chơi.
Ngu Chi cũng cảm thấy phó bản này rất khó, đoán chừng là cấp độ khó Địa Ngục. . . hoặc nếu không may thì là phó bản tử vong.
Ngu Chi: "Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?"
"Ngươi cũng vậy sao?" Diêu Bách Thanh liếc nhìn người yêu NPC bên cạnh, ra hiệu cho Ngu Chi bước sang bên cạnh hai bước, hạ giọng nói: "Vừa rồi ta nhìn NPC, lại có chút rung động, hoàn toàn nghe theo nàng. . . rất quỷ dị."
Cảm giác này, cùng những gì Ngu Chi trải qua vừa rồi không khác nhau là mấy.
Mặc dù nàng không có cảm giác rung động, nhưng cũng cảm thấy người yêu quan trọng hơn.
Diêu Bách Thanh: "Là do các buổi học sớm và học muộn gây ra sao?"
Ngu Chi: "Có thể."
Các buổi học sớm và muộn đều dạy bọn họ về tình yêu, rất có thể đây là việc tẩy não người chơi, cũng chính là ô nhiễm.
"Ngươi nói nếu chúng ta không đi học. . ."
Vương Đức Khang trước đó đã không đi học, mà bây giờ hắn vẫn còn sống rất tốt.
"Có một số hậu quả không thể hiện ra ngay." Ngu Chi trực giác buổi học sớm tối là phải đi.
". . ."
Diêu Bách Thanh thở dài, tán đồng với Ngu Chi.
"Hôm nay là ngày thứ tư rồi, độ khó của phó bản đã tăng lên." Ngu Chi nói: "Nếu như chúng ta hoàn toàn mất kiểm soát bản thân, rất có thể sẽ giống như Đặng Diệp Diệp."
Nghĩ đến chuyện của Đặng Diệp Diệp, sắc mặt Diêu Bách Thanh lại kém đi vài phần.
Cô ấy đã hoàn toàn coi quái vật là người yêu của mình. . .
Diêu Bách Thanh lộ vẻ lo lắng, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Ta phát hiện một chỗ kỳ lạ ở bên kia, Ngu Chi tiểu thư có muốn đi cùng ta xem thử không?"
"Chỗ kỳ lạ sao?"
"Ừ, trong một tiệm trang sức, ta tìm được một cánh cửa, nhưng lại không mở ra được, ta định ra ngoài tìm manh mối thì gặp được ngươi."
Trước mắt manh mối quá ít, Ngu Chi không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
Cho nên cuối cùng nàng đồng ý đi cùng Diêu Bách Thanh xem thử cánh cửa kia.
Diêu Bách Thanh dẫn Ngu Chi đến tiệm trang sức, "Nó ở sau phòng thử đồ."
"Sao tiệm trang sức lại có phòng thử đồ được?"
"Ta hỏi nhân viên cửa hàng, nơi này trước kia là tiệm bán quần áo, ta cũng thấy cái phòng thử đồ kia kỳ lạ mới vào xem, sau đó phát hiện bên trong còn có một cánh cửa."
Diêu Bách Thanh đợi nhân viên cửa hàng đi tiếp đón khách hàng khác, cùng Ngu Chi đi vào phòng thử đồ.
Phòng thử đồ rất chật hẹp, phía đối diện cánh cửa được treo một tấm rèm, Ngu Chi vén tấm rèm lên thì thấy ngay phía sau là một cánh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận