Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 108: Hiện thực ta thật thiếu tiền (length: 8114)

"Tốt." Có người mời ăn cơm, trong túi không có mấy đồng tiền, Tô đại thiện nhân hớn hở đáp ứng.
Khang Mại cân nhắc việc nàng hiện tại nổi tiếng, không để nàng ra ngoài mà tự mình mang đồ đạc đến tận cửa.
Khang Mại nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, tường da từng mảng bong tróc, dấu vết thấm nước đọng lại trên trần nhà, sàn nhà gồ ghề, đồ đạc trong nhà đơn sơ không thể tả...
Đại lão ở chỗ này ư?!
Ở đây ư?!
Sau khi kinh ngạc, Khang Mại càng cảm thấy nàng là xuyên qua đến! Còn mặc cái loại này đồ nữa chứ!!
"Hơi đơn sơ, ngồi tùy tiện." Ngân Tô xách chiếc ghế duy nhất trong phòng, sắp long ra thành từng mảnh, đặt trước mặt hắn.
Khang Mại, người vốn ở phòng tổng thống khách sạn năm sao, vô tình buột miệng: "Chỗ này không gọi là hơi đơn sơ, phòng chó nhà tôi còn lớn hơn đây."
"... " Anh có tiền, anh khác người!
Ngân Tô gạt bỏ câu nói đó, coi như không nghe thấy.
Khang Mại trào phúng xong, có lẽ nhớ ra nàng là đại lão nên rất thức thời không nói nữa, để đồ vật vừa xách đến lên mặt bàn cũ kỹ, lung lay sắp đổ, đầy các vết dầu loang lổ rồi mở ra.
Khang Mại cảm thấy Ngân Tô có chút xui xẻo, liên tục gặp phó bản tử vong coi như xong, đến chỗ ở cũng như thế... quá gần mặt đất.
...
...
Khang Mại gói đồ ăn cao cấp từ khách sạn, lại mua thêm đồ nướng từ quán ven đường. Ngân Tô nhìn sự kết hợp giữa xa xỉ tột độ và đơn giản cùng cực, nhất thời không biết nên nói gì.
"Uống chút gì không?"
Khang Mại còn mang theo bia.
Ngân Tô không hay uống rượu, nhưng mà nàng biết uống, hơn nữa ăn đồ nướng mà không có rượu thì còn gì thú vị.
Không cần lo lắng ẩn tàng quy tắc tử vong và quái vật không có mắt, Ngân Tô một miếng đồ nướng, một ngụm rượu, vô cùng thoải mái.
"Vấn đề nhà ở đã xử lý xong, cô muốn sang tên nhà đó cho cô hay là...?" Khang Mại chủ yếu đến nói chuyện này với Ngân Tô.
"Nhanh vậy sao?"
"Hồng Bằng rất phối hợp."
Chỉ cần người trong cuộc hợp tác, anh ta vận dụng một chút quan hệ, rất nhanh là có thể giải quyết xong.
"Không cần sang tên cho tôi, anh tìm một chỗ khác có giá trị tương đương đưa cho tôi là được." Ngay từ đầu cô đã không có ý định đến ở nhà của Hồng Bằng.
"Được thôi. Cho tôi một bản thông tin của cô, mai tôi đi làm."
"..."
"Sao thế? Không tiện à?"
Ngân Tô hít vào một hơi, "Không cần sang tên nhà cho tôi, cứ cho tôi ở là được."
"... Cô thật không phải là xuyên qua à?" Trò chơi cấm kỵ như thế, những thứ không hợp lẽ thường cũng tồn tại, xuyên qua cũng chẳng có gì lạ nhỉ?
"... "
Chết dở rồi đúng không?
Khang Mại hết sức nghi ngờ cô là kẻ xuyên không đen, nhưng vẫn dừng lại, không nói nữa, "Cô muốn nhà ở vị trí nào?"
"... "
Kẻ xui xẻo không có tiền cảm nhận được sự ác ý của nhà tư bản.
Hai người đã thống nhất xong chuyện nhà ở, đợi Khang Mại xử lý xong, cô liền có thể xách đồ đến ở.
"Cục cấm kỵ đang cho người điều tra cô." Khang Mại nhớ đến việc thuộc hạ báo cáo lên, nhắc nhở Ngân Tô một tiếng.
"Ừ." Ngân Tô đã đoán được, "Anh cũng giỏi nhỉ, có thể cướp người từ tay bọn họ."
"... "
Cô vừa mới ra tay đã lập tức có người gọi điện thoại cho anh ta, anh ta còn nhận được tin tức nhanh hơn bên phía cục điều tra, đương nhiên có thể chặn người rồi.
Khang Mại tiếp nhận lời khen của Ngân Tô dành cho mình, "Vậy cô tính sao?"
"Tính gì là tính sao?"
"Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra cô." Khang Mại nói: "Cô phải chuẩn bị trước chứ?"
"Điều tra được rồi tính sau." Ngân Tô không quan tâm, "Đến đầu cầu rồi thuyền tự khắc sẽ thẳng."
Đầu cầu không thẳng thì đổ hồ đúng không?
Đương sự không để ý, Khang Mại cũng không nói thêm làm gì cho người ta thêm phiền.
Chờ bọn họ ăn xong bữa đêm, trước khi đi, Khang Mại hỏi cô: "Lần trước cô nói muốn đi làm là thật à?"
"Đương nhiên." Ngân Tô mỉm cười: "Anh có việc gì tốt muốn giới thiệu không?"
"Cô thực sự thiếu tiền hay là muốn tìm việc gì đó làm?"
"Tôi thực sự thiếu tiền." Ngân Tô thừa nhận rất thoải mái: "Nếu tôi không thiếu tiền thì có thể ở đây à?"
Khang Mại nhìn gian phòng nhỏ hẹp, cảm thấy Ngân Tô không hề nói sai, cô thực sự thiếu tiền.
"Nếu cô thiếu tiền có thể dùng điểm tích lũy đổi sản phẩm trong Thương Thành, có rất nhiều thứ bán được giá rất cao ở thế giới thực."
Ngân Tô cau mày: "Còn có thể như vậy à?"
Khang Mại biết ngay cô không biết, "Ừ, như những sản phẩm liên quan đến làm đẹp và sức khỏe, một năm đầu cấm kỵ trò chơi mới giáng lâm có thể bán với giá trên trời. Bây giờ cô chơi nhiều rồi, giá mới xuống, nhưng mà vẫn kiếm được nhiều hơn là đi làm thuê."
Dù sao những thứ đó đều là hàng dùng một lần, cùng một đạo lý với đồ chăm sóc sức khỏe, làm đẹp ở thế giới thực, nhu cầu rất lớn.
Đột nhiên phát hiện ra con đường làm giàu, Ngân Tô bắt đầu mò mẫm đồ vật, lát sau trên bàn đã chất thành một ngọn núi nhỏ, "Muốn bán như thế nào?"
Khang Mại trừng mắt nhìn đống đồ vật của cô, nghẹn họng một lúc mới hỏi: "Cô... dùng hết bao nhiêu điểm tích lũy vậy?"
"Không nhiều đâu."
"... "
Không nhiều là bao nhiêu chứ?!
"Điểm tích lũy... Điểm tích lũy rất hữu dụng, cô đừng dùng lung tung." Khang Mại bắt đầu phát bệnh với cái cảm giác bất lực trước Ngân Tô, "Tuy là đồ đổi trong thương thành là ngẫu nhiên, nhưng điểm tích lũy của cô càng nhiều thì thương thành sẽ xuất hiện đồ càng hữu ích."
Giống như việc người ta kiểm tra tiền của mình xem có đủ tiêu chuẩn mua hàng không ấy.
"Ừ ừ." Ngân Tô mù chữ biểu thị đã hiểu, lại đẩy đống đồ vật ra, "Vậy cái này muốn bán thế nào?"
"... " Cô chỉ quan tâm bán kiểu gì đúng không? Toàn nói vô ích, cô ấy căn bản không nghe lọt tai!
Khang Mại rốt cuộc cũng không phải người lắm mồm, đã nói cho cô điểm tích lũy quan trọng thế nào. Người khác sử dụng điểm tích lũy thế nào thì anh ta không xen vào, huống chi người ta là đại lão...
Đại lão làm vậy chắc chắn có lý do của đại lão!
"Chợ đen, có thể giao dịch trên chợ đen. Đương nhiên, nếu cô tin được tôi, tôi cũng có thể giúp cô bán."
Ngân Tô tìm túi trong suốt đựng vào, trực tiếp đưa cho anh, "Phiền Khang tiên sinh, tiền hoa hồng anh tự bỏ túi nhé."
Khang Mại: "... "
Anh nên nói cô không khách khí hay là nên nói cô tin anh? Còn hào phóng nữa chứ, tiền hoa hồng để anh ta tự lấy, không sợ anh ta cuỗm hết sao?
...
...
Chờ Khang Mại rời đi, Ngân Tô lấy điện thoại di động ra, mở app cấm kỵ, trước đó cô không thể nhấn vào hai mục Chợ đen và Thiên phú, lúc này đã có thể mở được rồi.
Ngân Tô mở chợ đen trước.
【 Hoan nghênh Tô đại thiện nhân, do ngài là người thông quan phó bản tử vong nên quyền hạn của bản khối đã mở cho ngài. 】 "? ? ?" Còn có chuyện tốt như vậy?
Ngân Tô nhanh chóng tìm thấy một dòng giải thích ở góc trên bên phải, bản khối chợ đen phải thông quan ba phó bản tân thủ mới có thể mở ra.
Nhưng thông quan phó bản tân thủ rồi thì cũng chỉ có quyền xem, không thể đăng bài hay hồi phục người khác.
Theo số lượng phó bản thông quan tăng lên, các quyền hạn này sẽ theo thứ tự mở cho người chơi. Tóm gọn lại là, sống càng lâu thì quyền hạn của chợ đen càng cao, quyền hạn càng cao thì càng dùng được nhiều chức năng. Việc này giống như cấp bậc của người dùng diễn đàn thông thường càng cao thì càng dùng được nhiều chức năng vậy.
Chợ đen là nơi giao dịch, có thể giao dịch offline, cũng có thể giao dịch online.
Giao dịch offline chỉ có thể giao dịch những thứ trong Thương Thành, giao dịch online thì có thể giao dịch điểm tích lũy, đạo cụ các loại.
Giao dịch online sẽ sử dụng chức năng Gửi bán có sẵn của chợ đen, sau khi giao dịch xong ở thế giới thực, lần đăng nhập game tiếp theo sẽ tự động xuất hiện trong bảng cá nhân.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận