Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 644: Anh lan bệnh viện (2) (length: 7953)

"Lý thầy thuốc, thời gian kiểm tra phòng là khi nào?"
Lý thầy thuốc chạy tới phòng 202, nghe thấy nàng nói vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi không được huấn luyện à?"
"Không có ạ." Tô bác sĩ ngạc nhiên: "Còn có huấn luyện nữa à? Không ai nói với ta."
Lý thầy thuốc đã xị mặt xuống, lẩm bẩm chửi rủa, Ngân Tô chỉ lờ mờ nghe được vài từ, cái gì mà khu Già viện không chào đón, bị vứt bỏ, chỉ biết khi dễ chúng ta vân vân.
Nhưng hắn lẩm bẩm nửa ngày, chính là không nói thời gian kiểm tra phòng.
Một giây sau, Lý thầy thuốc chỉ vào phòng 202: "Phòng 202, hai đứa trẻ sơ sinh trạng thái không tốt, trạng thái không tốt đánh dấu chéo."
Ngân Tô nhìn vào trong phòng, hai đứa trẻ sơ sinh đang khóc, mà lại là loại khóc đến khó thở, gần như muốn ngất đi.
Nhưng ở bên ngoài phòng, không nghe thấy một chút tiếng khóc nào.
Hiệu quả cách âm tốt thật.
Ngân Tô mặc kệ hỏi gì, Lý thầy thuốc đều không trả lời, không thì cũng chỉ một câu là trong huấn luyện nhập chức có nói với nàng rồi.
Đi theo Lý thầy thuốc một đường kiểm tra xuống, Ngân Tô biết đại khái dạng trẻ sơ sinh nào sẽ bị đánh dấu chéo, khóc, làm ầm ĩ, đứng lên đem mình treo ở mép nôi bên trên... Đúng vậy, những đứa trẻ sơ sinh nhìn qua vừa ra đời không bao lâu này, thế mà lại bò!
Còn những đứa trẻ sơ sinh không gây họa thì đang ngủ, tỉnh lại thì lại rất an tĩnh.
Trẻ sơ sinh hình như cũng ở lầu hai, Lý thầy thuốc không dẫn nàng lên lầu.
Căn phòng cuối cùng là phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh bị bệnh nặng, bên trong có tám cái nôi.
Nhưng mà—— Những hài nhi trên nôi này không hề trắng nõn đáng yêu, tướng mạo của bọn họ kinh khủng, hoàn toàn không giống người, như là bị lột da... quái vật.
Mỗi một đứa đều há miệng oa oa khóc lớn.
Vả lại nàng nghe thấy những tiếng khóc này, không giống như các phòng trước có cách âm... Tiếng khóc của mấy hài nhi chồng chéo vào nhau, vô cùng chói tai.
"Lý thầy thuốc, những học sinh mới này..."
"Sao?" Lý thầy thuốc quay mặt về phía nàng, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ mong chờ, dường như đang chờ nàng nói ra điều gì.
Ngân Tô mím môi cười một tiếng: "Đáng yêu ghê."
Lý thầy thuốc tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự cảm thấy bọn chúng đáng yêu sao?"
Ngân Tô không hề tránh ánh mắt của Lý thầy thuốc, đối diện với hắn, nghiêm túc gật đầu: "Đúng ạ, chẳng lẽ anh không thấy chúng đáng yêu sao?"
Lý thầy thuốc giống như bị thứ gì đó đâm một cái, khí tràng quỷ dị của lão công nhân quanh người hắn đột nhiên rụt lại. Đáy mắt lộ rõ vẻ thất vọng, miễn cưỡng nặn ra mấy chữ: "Xem ra ngươi rất thích hợp với công việc này."
Ngân Tô nắm chặt tay: "Tôi sẽ làm thật tốt."
"Đã vậy, về sau mấy học sinh mới này cũng giao cho cô phụ trách." Lý thầy thuốc nói xong cũng đi, "Cô tự làm quen với môi trường làm việc đi, có gì tôi sẽ gọi cô."
"Nhưng mà Lý thầy thuốc..."
Lý thầy thuốc nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ hành lang, không cho Ngân Tô cơ hội hỏi lại, tốc độ đó, quả thực giống như là đang cưỡi Phong Hỏa Luân dưới chân, chạy còn có cả tàn ảnh.
"... "
Chạy nhanh như vậy.
Ngân Tô cầm sổ có chút bất lực, công việc còn chưa hoàn thành đâu! Sao lại lừa gạt đồng nghiệp mới như thế?!
Tám đứa trẻ sơ sinh này là 'họa câu' hay là 'đánh chéo' đây?
Ngân Tô nhìn vào tờ phòng chăm sóc đặc biệt cho bệnh nặng trong sổ, phía trên có một vài ghi chép có thể tham khảo, nhưng lại không có quy luật, trước mắt cũng thế.
Ngân Tô lại vào phòng chăm sóc đặc biệt cho bệnh nặng nhìn.
Mấy đứa bé này dù xấu xí, nhưng cũng có lúc khóc ré và không khóc quấy.
Khóc ré là đánh chéo.
Không khóc quấy là đánh dấu câu.
Hình như phán đoán cũng rất đơn giản...
Nhưng thật sự đơn giản như vậy sao?
Vì sao Lý thầy thuốc cố ý không nói đến phòng cuối cùng này? Có phải là đang đào hố cho đồng nghiệp mới như cô không?
Mới vào làm đã bị đồng nghiệp chơi xỏ, Tô bác sĩ cảm thấy không thể qua loa như thế, thế là cô không vội ghi chép vào danh sách tử, mà chỉ nhớ kỹ trạng thái hiện tại của mỗi đứa trẻ trong phòng.
Ba lần kiểm tra phòng thời gian không rõ ràng, mỗi lần kiểm tra phòng ghi chép trạng thái của trẻ thời gian có quy định hay không, quá thời gian có được ghi bổ sung hay không, hay chỉ cần ghi đúng trạng thái là được...
Dù sao thì trong thực tế, nhiều ghi chép không nghiêm ngặt cũng có thể bổ sung sau.
Ngân Tô quyết định đi tìm cái NPC kia trước, hỏi xem về chuyện huấn luyện người mới, tại sao chuyện nhập chức quan trọng như vậy lại cho cô bỏ qua, quá là không lịch sự!
Còn có những người chơi khác...
Vừa rồi lúc cô đi ngang qua, một người chơi đúng nghĩa cũng không thấy, bọn họ thân phận là gì? Bà bầu hay là giống cô là thầy thuốc?
...
...
Khu nội trú.
Phòng bốn người trong phòng bệnh.
Bốn người chơi đã đơn giản làm rõ, họ vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
Trong phòng bệnh trừ bốn cái giường, thì chỉ có bọn họ, không phát hiện ra vật dụng hữu ích nào khác.
"Bệnh viện Anh Lan... Ta biết cái tên này. Vốn độ khó chỉ là cấp B, không phải là một phó bản đặc biệt khó..." Người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên, ông ta chải kiểu đầu hớt ngược, tinh thần phấn chấn, nhưng lại mặc bộ váy bệnh nhân màu hồng, trên cổ tay còn có đeo vòng tay.
"Kia là trước đây, hiện tại đây là phó bản tử vong." Cô gái có mái tóc dài đen thẳng ở giường số hai nhỏ giọng nói, sắc mặt cô rất yếu ớt, có một vẻ xanh xao bệnh tật.
Người phụ nữ ngồi ở giường số ba như bà chủ nhà cho thuê điển hình, với mái tóc xoăn màu nâu, một chân vắt vẻo trên thành giường, cánh tay khoác lên đầu gối, "Cơ hội thông quan phó bản tử vong của chúng ta là bao nhiêu?"
Bà chủ nhà cho thuê có một vẻ coi thường sinh tử, nói chuyện cũng hờ hững.
Cô gái tóc đen dài: "Ta không muốn chết..."
Người đàn ông trung niên hiển nhiên cũng không muốn chết, bắt đầu phân tích thân phận của bọn họ: "Thân phận hiện tại của chúng ta đều là bà bầu, nhưng bụng lại không khác thường, rất có thể con của chúng ta đã sinh ra, hoặc là còn chưa xuất hiện.
Không chỉ có bốn người chơi chúng ta, phỏng chừng các phòng bệnh khác cũng có người chơi, ta dự định ra ngoài xem sao, tiện thể xem có quy tắc nào không, các ngươi có muốn đi không?"
Bụng của bốn người đều rất bằng phẳng.
Trên bụng không có vết phẫu thuật, thân thể cũng đều cân đối.
Thân phận bà bầu là nhìn được từ vòng tay bệnh nhân, phía trên viết rõ ràng 'Khoa sản'.
Khoa phụ sản còn có khả năng nhất định là các bệnh khác, nhưng khoa sản... vậy thì chỉ có thể là bà bầu.
Cho nên nhất thời bọn họ cũng không thể phân biệt được là đã sinh hay là chưa mang thai.
"Ta đi theo anh." Cô gái có mái tóc dài đen thẳng dù có vẻ mặt thảm thiết tái nhợt, nhưng hành động lại không khác thường.
Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía bà chủ cho thuê, bà chủ cho thuê khó chịu bóp một nắm tóc xoăn của mình, xuống giường mang dép.
"Cậu em, còn cậu thì sao?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía giường số một, người từ đầu đến giờ chỉ giới thiệu một câu, sau đó thì không có động tĩnh gì.
"À..." Ô Bất Kinh hoàn hồn, do dự một chút, trả lời: "Đi... Đi thôi."
Mọi người đều đi rồi, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có mình hắn.
Chi bằng đi theo bọn họ.
Ô Bất Kinh vừa rồi đã lẳng lặng quan sát qua, ba người chơi này trông không có vẻ sẽ mở màn giết người lung tung, cho nên tạm thời có thể đi theo.
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta—— (che mặt) Ta thích dùng NPC một lần duy nhất, hoàn toàn không muốn viết đi viết lại... Ô ô ô cứu tôi cứu tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận