Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 227: Thuyền Noah (18) (length: 8101)

"Đêm nay có phải có người đang xem chúng ta không?"
Người đàn ông chậm rãi gật đầu, "Là... là... Khách quý ở tầng trên. Mỗi lần đều sẽ sắp xếp buổi đánh giá, để các vị khách nhìn hàng hóa..."
"Mỗi lần?"
"Là... là..., cứ cách một khoảng thời gian, thuyền Noah lại đón một nhóm khách quý như vậy."
Hàng hóa...
Chắc không phải lại làm cái kiểu hiến tế tà ác đó chứ?
Ngân Tô: "Vậy hàng hóa được chọn như thế nào?"
Người đàn ông: "Ta không biết, các ngươi lên thuyền đã bị đánh dấu rồi."
"Vậy có nghĩa là, khách du lịch trước khi lên thuyền đã bị đánh dấu?"
Người đàn ông không chắc lắm: "...Có lẽ?"
Ngân Tô bảo người đàn ông tiếp tục, nhưng trong đầu anh ta như mớ bòng bong, căn bản không biết bắt đầu từ đâu: "Hay là... ngài hỏi, ta trả lời?"
Ngân Tô gật đầu: "Vũ hội số 24 ngươi biết không?"
"Biết... biết, ta phụ trách món ăn ngày hôm đó."
"Tình hình vũ hội như thế nào?"
"...Cũng như mọi khi, mỗi khi có khách quý lên thuyền đều sẽ tổ chức vũ hội mặt nạ, sẽ náo nhiệt cả một đêm."
"Tham gia có yêu cầu gì không?"
"Không có, tất cả mọi người có thể tham gia."
Ngân Tô dừng một lát rồi hỏi: "Ngươi làm việc ở đây bao lâu rồi?"
Người đàn ông nghĩ ngợi, đưa ra một con số khá chính xác: "Bảy năm."
"Ngươi có nghe qua cái tên Đặng Lệ Lỵ không?"
"Đặng Lệ Lỵ..." Người đàn ông nhắc lại cái tên này, "Hình như... có chút ấn tượng. Đặng Lệ Lỵ... Đặng... A! Ta nhớ ra rồi! Nàng cũng là hàng hóa!"
Người đàn ông kể là khoảng ba năm trước, Đặng Lệ Lỵ lên thuyền.
Anh ta nhớ rõ người này, là vì Đặng Lệ Lỵ từng cố gắng bỏ trốn, kết quả chạy bừa vào bếp, cầu xin anh ta giúp đỡ.
Đặng Lệ Lỵ đương nhiên không thể trốn thoát, bị nhân viên phục vụ mang đi.
Sau đó chuyện gì xảy ra thì người đàn ông không biết, dù sao khu vực làm việc của anh ta chỉ là nhà bếp.
Xem ra Đặng Lệ Lỵ kia hẳn là thuộc mấy đám người bị hại trước đây.
Vậy nên những cái rương hành lý ở kho chứa đồ, đều là của những người bị hại được chọn làm hàng hóa.
Nhiều rương hành lý như vậy, tại sao cố tình liệt kê Đặng Lệ Lỵ ra làm manh mối?
Chẳng lẽ toàn bộ phó bản lấy việc Đặng Lệ Lỵ sau khi chết biến thành quái vật báo thù làm cơ sở sao?
"Ngươi có biết thuyền trưởng ở đâu không?"
"Không... không biết, bình thường rất khó thấy thuyền trưởng." Người đàn ông dừng một chút rồi nói thêm: "Nhưng mà ở vũ hội hắn sẽ xuất hiện."
Trước đó, NPC kia cũng nói thuyền trưởng sẽ xuất hiện vào vũ hội.
Người đàn ông chỉ là một đầu bếp, biết những thứ có hạn, Ngân Tô hỏi không được gì thêm, bèn bước xuống khỏi bàn điều khiển.
"Một câu hỏi cuối, nguyên liệu nấu ăn hôm nay sao hương vị không giống?"
"Ta không biết, ta làm theo tiêu chuẩn thống nhất."
Ngân Tô nhìn anh ta.
Ánh mắt lạnh lùng khiến người đàn ông run rẩy, giọng cũng theo đó mà run lên: "Ta thật sự không biết, ta chỉ phụ trách làm, đều làm theo cùng một quy trình, hương vị sẽ không có gì khác biệt."
Vấn đề không nằm ở người chế biến, vậy thì chỉ có thể là do nguyên liệu mà những NPC kia dùng.
Người đàn ông dò hỏi: "Ta đã nói hết những gì ta biết, có phải ngươi sẽ thả ta đi không?"
"Nếu ta bị ngươi bắt được, ngươi sẽ thả ta đi sao?"
"..."
Thiếu nữ chậm rãi cười một tiếng, nỗi sợ hãi trong lòng người đàn ông như thủy triều dâng lên, "Không..."
Bóng tối lại bao trùm lên, giọng của người đàn ông bị ngăn cách, trên bàn điều khiển chỉ còn lại một cái vỏ bọc hình người.
Và hình nhân kia nhanh chóng tan rã, cuối cùng chỉ còn lại một đống tóc.
Tóc bắt đầu co rút, nhanh chóng bò ra ngoài về phía thiếu nữ, men theo vạt áo của nàng, chui vào trong tóc nàng.
...
...
Ngân Tô vừa ra khỏi nhà bếp đã gặp phải người bị bệnh thần kinh... Đúng là bệnh thần kinh, lao ra túm lấy cô rồi gọi mẹ.
Đây mẹ nó không phải bị bệnh thần kinh thì là gì?
Gọi xong mẹ còn vô cùng bất hiếu, ngay lập tức muốn tiễn người mẹ mới này xuống Địa ngục!
Đây là kiểu hiếu thảo thời nay nào vậy?
Vốn Ngân Tô còn nghĩ đối phương cùng lắm cũng chỉ có sức chiến đấu như đám nhân viên phục vụ, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra cô con gái mới nhận này chiến đấu còn lợi hại hơn nhiều so với đám nhân viên kia.
Thậm chí còn lợi hại hơn những thứ kia trong kho chứa đồ.
"Sao ngươi không đến cứu ta!!" Cô con gái mới nghiêm nghị chất vấn, các ngón tay vuốt thành móng vuốt, cào vào mặt Ngân Tô, trong mắt toàn là vẻ oán hận dữ tợn: "Có phải ngươi đã quên ta rồi không? Sao ngươi có thể quên ta? !"
Một giây sau, giọng của cô con gái lại trở nên u oán: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, sao mẹ không tìm đến con..."
"Con đi theo ta có được không?"
"Con nhớ mẹ lắm..."
Cô con gái mới vừa mặt mũi dữ tợn vừa cào vào Ngân Tô, Ngân Tô nâng ống thép lên chắn lại, ống thép vừa hay đâm vào giữa các ngón tay cô con gái.
Ngân Tô xoay ống thép, các ngón tay của cô con gái răng rắc hai tiếng, rồi nửa bàn tay gãy rời ra.
"Bịch!"
Cô con gái mới bị đập vào tường, nàng không quan tâm máu trên tay, chống tay bật người lên, một lần nữa nhào về phía Ngân Tô, gào to: "Mẹ, mẹ đi theo con đi!"
Ngân Tô xoay người, lại một lần nữa lướt qua bên hông cô con gái, sau khi túm được chân sau của cô con gái mới thì kéo một cái.
Cô con gái mới va vào tường phía sau, đầu trong nháy mắt máu me be bét, thân thể không tự chủ co giật mấy cái, vẫn muốn tiếp tục đứng lên.
Ngân Tô đạp nàng xuống, ống thép từ trên rơi xuống, xuyên thẳng tim cô con gái mới.
Thiếu nữ mắt lạnh lẽo nhìn xuống nàng: "Muốn ta đi theo ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách."
Cô con gái mới trừng hai mắt, giơ tay lên muốn sờ vào vị trí tim, máu đặc từ vết thương rỉ ra, đôi môi tái nhợt khẽ mở, trong cổ họng phát ra tiếng mơ hồ, "Về...về nhà... con muốn về nhà... Mẹ...mẹ ơi..."
Ngân Tô cúi mắt nhìn cô con gái mới mắt vẫn mở trừng trừng, không nhắm lại, máu trên người nàng vẫn còn tiếp tục chảy ra.
Quái vật không phải người cũng có máu, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, sau khi chết chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
... Lại là một NPC bình thường.
Ngân Tô rút ống thép ra, chất lỏng mang theo không phải màu đỏ tươi mà lại là màu đen hôi thối.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô nhìn chằm chằm những chất lỏng màu đen có chút ghê tởm ở ngực kia, nửa ngày thở dài, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm một con d.ao giải phẫu.
...
...
"Soạt --"
Tề Diệu từ trên cầu thang lăn xuống, cùng lúc rơi xuống còn có mảnh thủy tinh, cô lăn lộn trong đám mảnh thủy tinh, trên người bị cứa ra không ít vệt máu.
Tề Diệu chống tay đứng lên, không biết đụng phải chỗ nào bị thương, vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu.
Cô đưa tay tùy tiện quệt một cái, cắn răng chịu đựng đau đớn khắp thân mình để đứng dậy.
"Vút --"
Những hạt châu màu đỏ rực bay ra từ hư không, chúng không đi theo đường thẳng, mà giống như có sinh mệnh, bay lượn qua chỗ nào để lại một vệt đỏ dài ở đó.
Vô số hạt châu lướt qua quỹ đạo rồi hòa vào nhau ở giữa hư không thành một tấm lưới, tấm lưới lớn từ hư không rơi xuống, bao phủ Tề Diệu.
Tề Diệu mặt xám như tro, cắn chặt môi, nhanh chóng vượt qua lan can bên cạnh, thả người nhảy lên.
"Soạt --"
Tề Diệu đâm thủng cửa kính, vốn nghĩ sẽ rơi xuống đất, ai ngờ lại rơi trên một vật mềm yếu, sau lưng lập tức bị chất nhầy kỳ quái thấm vào.
Mùi máu tươi nồng nặc cùng mùi hôi thối xen lẫn, chen nhau xông vào khoang mũi cô.
Cô vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một thiếu nữ tay dính đầy máu, đang cầm dao, vẻ mặt phức tạp nhìn mình.
—— Hoan nghênh đến với địa ngục của ta —— Các bảo bối, ném phiếu cuối tháng nào ~ Thương các bạn a ~~ Ghi chú chương 【Đọc Tệ 520】Hoạt động rút thưởng:
【Còn làm kỳ thị!】 Ngô Tưởng Diệp lên bờ!
【Cảm giác ăn ngon.】 Bảo Bảo cao 1m9...
Bạn cần đăng nhập để bình luận