Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 139: Vĩnh Sinh thôn (29) (length: 7931)

Liễu Lan Lan đau nhức tỉnh lại, phát hiện mình bị trói, lập tức hét ầm lên: "A Thần... A Thần ngươi làm gì? Thả ta ra, ngươi thả ta ra! ! Ngươi muốn đối với ta làm cái gì..."
Nhưng mà Triệu Thần từ trước đến nay dỗ dành nàng, lúc này lại hoàn toàn không để ý nàng kêu to, đôi mắt đỏ ngầu đè nàng xuống đất, bắt lấy mảnh vỡ đất thó vừa moi từ dưới đất lên đâm về ngực Liễu Lan Lan.
"A..."
Mảnh vỡ đất thó dính máu hút đi rất nhiều máu tươi của Liễu Lan Lan, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, tiếng kêu to dần dần yếu ớt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng he he kỳ quái.
Triệu Thần giống như một con dã thú phát cuồng, con ngươi sung huyết nhìn chằm chằm Liễu Lan Lan, chờ nàng trút hơi thở cuối cùng.
Tôn Hạo vừa nhìn chằm chằm động tĩnh của Triệu Thần, vừa tự mở trói cho mình, ngay khi hai tay của hắn được tự do, chợt cảm thấy một trận hàn ý.
Hắn quay đầu nhìn thấy trong bóng tối bên cạnh lộ ra vài đôi con mắt màu xanh lục đang phát sáng.
" !"
...
Ngân Tô đuổi theo mèo đen chạy tới, liền nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Triệu Thần bị hai con mèo lớn đè xuống xé nát, Liễu Lan Lan nằm trên đất với một tư thế vặn vẹo kỳ dị, trên người cũng có vết cắn xé, từng mảng sương đen từ những mảnh vỡ bên cạnh nàng tràn ra rồi xâm nhập vào cơ thể nàng.
Mà Tôn Hạo thì càng thảm hại hơn, cánh tay bị cắn rụng một đoạn, dựa vào một đạo cụ phòng ngự chống đỡ ẩn mình trong một góc, đám động vật bao quanh hắn đang dùng thân thể va vào bình phong phòng ngự, ý đồ bức con mồi bên trong ra để ăn.
Mèo đen như thể nhìn thấy chủ nhân chó, chạy như bay đến bên người Liễu Lan Lan, vây quanh đám sương đen kia, trên mặt xấu xí đều lộ vẻ hưng phấn, trong cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ô ô, không biết có phải đang cáo trạng không.
Ngân Tô hơi nheo mắt, bước về phía Liễu Lan Lan, những con mèo vây quanh Tôn Hạo nhận ra ý định của nàng, lập tức có mấy con nhe răng trợn mắt chạy về phía nàng.
Những con mèo toàn thân bao phủ âm khí này hoàn toàn không có vẻ gì đáng yêu, răng sắc nhọn lộ ra chỉ muốn cắn xé con mồi.
Chúng cùng nhau nhào tới chặn đường đi của Ngân Tô.
Nhưng Ngân Tô đâu phải thứ chúng có thể ngăn cản, ống thép trong tay nàng đập xuống, giống như một thanh đao sắc bén có thể tùy tiện mở ra thân thể chúng.
Không bị ống thép đập trúng thì những thứ đến gần cơ thể nàng càng thê thảm hơn, bị nàng bắt được thì tro cũng không còn, trực tiếp biến mất sạch sẽ.
Những con mèo dưới tay nàng dần dần tan thành sương đen, nhanh chóng chạy về phía Liễu Lan Lan, hóa thành sương đen tiến vào trong cơ thể Liễu Lan Lan.
"Răng rắc..."
Tứ chi Liễu Lan Lan như bị bẻ gãy bắt đầu vặn vẹo, tiếng khớp xương kêu răng rắc không ngừng, cơ thể vặn vẹo theo tiếng răng rắc khôi phục bình thường. Liễu Lan Lan chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt tĩnh mịch xanh lét chiếu vào không phải mái vòm rộng lớn, mà là một khuôn mặt xinh đẹp quá phận.
" "
Chủ nhân khuôn mặt kia cong môi cười lên, nụ cười quỷ dị mà lạnh lùng đó như một thanh kiếm sắc bén cắm vào đáy lòng nàng. Mà Liễu Lan Lan còn chưa kịp cảm nhận sự khoái hoạt khi có lại thân thể, thì một ống thép lạnh lẽo đã cắm thẳng vào giữa trán nàng.
Sương đen vừa chiếm cứ thân thể Liễu Lan Lan bắt đầu tràn ra, phân hóa thành vô số mèo đen chạy tứ tán về các hướng khác nhau.
Ngân Tô dù sao cũng chỉ có một đôi tay, có thể bắt được một hai con nhưng không thể bắt hết.
Con mèo đen đeo xích cổ kia cũng muốn chạy, nhưng dây xích trên cổ nó không cho phép, nó chỉ có thể ở trong phạm vi Ngân Tô.
"Nó là chủ thể của ngươi hay chủ nhân của ngươi?" Ngân Tô tò mò, ngồi xổm xuống sờ đầu con mèo đen, rồi an ủi: "Thôi được rồi, mặc kệ là gì, rất nhanh thôi ngươi sẽ được đoàn tụ với nó. Sao nó có thể bỏ rơi ngươi chứ, thật vô trách nhiệm, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù."
Mèo đen: "..."
Ngươi đang nói cái gì vậy! ! Không phải do ngươi trói ta thì ta đã không chạy thoát sao? !
Ngân Tô an ủi xong thì không để ý đến nó nữa, quay sang xem Liễu Lan Lan.
Liễu Lan Lan lúc này như xác khô bị rút cạn, đã hoàn toàn không còn tiếng động.
Còn Triệu Thần bên cạnh thì còn một hơi thở, hắn nằm sấp trên mặt đất, bàn tay đầy máu tươi hướng về phía trước giật giật, tựa hồ muốn nắm lấy Liễu Lan Lan.
Ngân Tô nhất thời thấy hoang mang, không hiểu rõ đây là tình huống gì, Triệu Thần yêu Liễu Lan Lan đến vậy sao? Lúc này còn muốn lôi kéo tay người thương cùng xuống suối vàng?
"Hắn g·i·ế·t Liễu Lan Lan." Giọng nói yếu ớt của Tôn Hạo từ phía sau truyền đến.
Tôn Hạo kể cho Ngân Tô chuyện Triệu Thần g·i·ế·t Liễu Lan Lan, sau khi Liễu Lan Lan tắt thở, Triệu Thần thế mà lại như một con chó điên nhào tới cắn xé Liễu Lan Lan.
Tôn Hạo thở ra: "Hắn đã nhắc tới Vĩnh Sinh."
Đây là lần đầu tiên từ khi vào phó bản, có người nhắc đến Vĩnh Sinh, đáp ứng với cái tên của phó bản.
"Vĩnh Sinh." Ngân Tô nhìn về phía Triệu Thần còn chưa tắt thở, đưa tay kéo hắn lại: "Ngươi biết chuyện gì về vĩnh sinh sao?"
"Vì sao... Vì sao lại không được." Khí tức của Triệu Thần đã rất yếu, dường như không nghe thấy tiếng người bên ngoài, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
"Rõ ràng nàng được ban cho phước lành, sao lại không được..." Mặt Triệu Thần đầy vặn vẹo, trừng mắt nhìn Liễu Lan Lan, đáy mắt không còn nồng tình mật ý mà chỉ có oán độc hận ý.
Giọng nói của Ngân Tô hoàn toàn bị Triệu Thần bỏ ngoài tai, mặc kệ hỏi cái gì hắn cũng không có bất kỳ phản hồi nào. Mà khí tức của Triệu Thần ngày càng yếu, ánh sáng trong đáy mắt dần dần tắt lịm, cho đến cuối cùng hắn vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Liễu Lan Lan, chết không nhắm mắt.
"" Đến đoạn kịch bản này liền chấm hết à? Không nói thêm một lời nào!
Ngân Tô bực bội lật Triệu Thần lại, lục soát người hắn một lượt.
NPC chết thì không rớt đồ nhưng cũng phải rớt chút manh mối kịch bản chứ?
Ngân Tô thuần thục sờ t·h·i, quả nhiên từ người Triệu Thần tìm thấy một phong thư đã ố vàng.
Trong thư có mấy tấm hình cũ, nội dung trong ảnh là những bức bích họa kia. Ngoài ảnh chụp, còn có mấy lá thư, không biết là của ai trong đội khảo sát gửi ra ngoài.
Trong thư đề cập nội dung của bức bích họa, nội dung của bức bích họa đó là một câu chuyện liên quan đến Vĩnh Sinh, nói rằng chỉ cần được thần linh chúc phúc, thì sẽ đạt được Vĩnh Sinh.
Nội dung trong thư chỉ là một câu chuyện, người viết có vẻ như không tin là thật, chỉ coi nó như một chuyện nhỏ thú vị mà viết ra.
Triệu Thần rất có thể là hậu nhân của những đội khảo sát đó, đội khảo sát không quay về nhưng những bức thư này đã được giữ lại. Còn việc Triệu Thần làm sao biết được cách chúc phúc... thì không ai rõ.
Vĩnh Sinh, chúc phúc, hồi sinh Trương Minh họa, đột nhiên xâm nhập vào thôn dân Trương gia...
Ánh mắt của Ngân Tô lướt qua vết cắn xé trên người Liễu Lan Lan do Triệu Thần gây ra, đột nhiên rùng mình.
Ngân Tô nhìn quanh môi trường xung quanh, hang động này rất giống với hang động nàng thấy trong ảo ảnh, nhưng cái hang này rõ ràng nhỏ hơn nhiều, đây không phải hang động trong ảo ảnh.
"Ngươi gặp những người khác chưa?" Ánh mắt Ngân Tô rơi vào người Tôn Hạo, thuận miệng hỏi một câu.
Tôn Hạo lắc đầu: "Chưa."
"Vậy thì chỉ còn cách chúc mọi người may mắn thôi." Ngân Tô quay người nhặt những mảnh đất thó trên mặt đất lên.
Những mảnh vỡ này tương tự như những mảnh vỡ nàng thấy trong ảo ảnh trước đây, chỉ là màu sắc không được tươi sáng như thế, có lẽ do những mảnh kia ở trong rương, còn những mảnh này lại bị chôn trong bùn đất.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận