Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 733: Thiên Đường công viên trò chơi (19) (length: 7509)

Nhỏ Quả Hồng làm sao có thể thắng nổi Ngân Tô, bị bắt rời khỏi tầm mắt những quả hồng mềm.
Ngân Tô dẫn theo nhỏ Quả Hồng bắt đầu đi đến chỗ có NPC, "Cái này phải không?"
"Hay là cái này?"
"Có phải là người kia không?"
"Bên kia có một người, nhìn không rõ lắm? Ta đưa ngươi tới nhìn."
"Như vậy đã thấy rõ chưa?"
Nhỏ Quả Hồng nhìn cái đầu bị ấn sát mặt vào NPC trước mặt, rụt cổ lại, thân mình có quy luật lắc đầu: "Không... không phải hắn."
Ngân Tô dẫn theo nhỏ Quả Hồng đi lung tung, rất nhanh đã gây sự chú ý của một đám NPC khác.
"Là nàng sao?"
"Hình như là."
"Nàng vậy mà không c·h·ế·t..."
"Đáng c·h·ế·t, sao nàng không c·h·ế·t, vì sao lại không c·h·ế·t? Sao lại có thể không c·h·ế·t chứ! !" NPC tức tối xoay vòng vòng tại chỗ, "Kẻ gây chuyện đều phải c·h·ế·t, tất cả đều phải c·h·ế·t! !"
"Đúng, nàng phải c·h·ế·t!"
"Đi bắt nàng đi bắt nàng, mau đi bắt nàng! !"
Đám NPC vừa tức tối vừa thần kinh, dốc toàn lực, thề phải bắt bằng được cái kẻ gây sự đáng ghê t·ở·m đó, đem nàng lột da treo ở cửa lớn.
Ngân Tô rất nhanh nhận ra có NPC đang đ·u·ổ·i mình, nàng không thèm để ý, nắm lấy nhỏ Quả Hồng chạy loạn khắp nơi, biến đám NPC kia thành thú cưng chạy vòng hết lượt này đến lượt khác.
Nàng chơi thì khoái chí, còn nhỏ Quả Hồng thì sợ đến hồn vía lên mây.
"Là nàng, chính là nàng! !" Nhỏ Quả Hồng cuối cùng cũng tìm thấy NPC có thể mở trung tâm du kh·á·c·h, liền gào lên chỉ vào cô ta: "Lần nào cũng là nàng mở cửa!"
Ngân Tô theo hướng tay nhỏ Quả Hồng chỉ mà nhìn sang.
Một NPC đang sấy tóc xoăn, tay cầm một tấm bảng đứng ngay trước cửa vào một hạng mục nào đó, đang ghi chép cái gì đó.
"Ngươi không có gạt ta đó chứ?" Ngân Tô không mấy tin tưởng lời của nhỏ Quả Hồng.
"Không có không có." Nhỏ Quả Hồng giơ hai tay lên, thiếu điều thề thốt mình không có l·ừ·a nàng.
"Đừng phụ lòng tin tưởng của ta đó." Ngân Tô vỗ đầu nhỏ Quả Hồng, khẽ thở dài: "Nếu không thì cái gáy này của ngươi ta cũng rất là t·h·í·c·h."
"..."
Ô ô ô... Muốn về nhà, muốn tìm mẹ.
...
...
NPC tóc xoăn nhỏ đang làm nhiệm vụ kiểm tra tình hình từng hạng mục theo lệ thường, vừa ghi xong một hạng mục thì chuẩn bị sang cái tiếp theo, không ngờ vừa quay người lại liền đối diện một khuôn mặt cười hề hề.
Gương mặt đó quá gần cô ta rồi.
Gần đến mức cô ta có thể thấy rõ cả lỗ chân lông trên mặt đối phương...
Cô ta đứng sau mình từ khi nào vậy?
Sao không nghe thấy một chút tiếng động nào?
NPC tóc xoăn nhỏ lòng run rẩy, trong cổ họng âm thanh bị nghẹn mấy giây, mãi mới thốt ra không được trôi chảy: "Ngươi... ngươi có chuyện gì không?"
Đến câu sau thì NPC tóc xoăn nhỏ kịp phản ứng, sao cô ta lại có thể sợ một du kh·á·c·h chứ?
Nụ cười của người đối diện càng trở nên rạng rỡ hơn, "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta thấy ấn đường của cô đen lại rồi, sắp có tai họa đó."
"? ? ?" Nói cái gì linh tinh vậy? NPC tóc xoăn nhỏ dùng ánh mắt lo lắng pha lẫn quái dị nhìn cô: "Ngài không sao chứ?"
"Ta không sao cả, nhưng cô thì có chuyện."
"Ta có chuyện gì... A!" NPC tóc xoăn nhỏ hét th·a·m một tiếng, hai tay che đầu lại, da đầu như muốn bị xé rách, cô ta la lớn: "Ngươi làm cái gì đó! ! Ngươi thả ta ra, tóc của ta, đau quá, bỏ ra... ngươi bỏ ra cho ta! !"
...
"Ta... Ta có thể đi được chưa?" Nhỏ Quả Hồng nép mình ở một bên cũng không dám chạy, lúc này thấy Ngân Tô bắt lấy NPC tóc xoăn nhỏ thì mới yếu ớt mở miệng.
Ngân Tô đã thấy bảng tên 'Quản lý trung tâm du kh·á·c·h' trước n·g·ự·c của NPC tóc xoăn nhỏ, liền phất tay ra hiệu cho cậu ta đi.
Nhỏ Quả Hồng liền vội vàng xoay người chạy, tốc độ đó mà không đi tham gia chạy vượt rào 100m thì có lỗi với t·h·i·ê·n phú của cậu ta mất.
Sau khi nhỏ Quả Hồng đi khỏi, Ngân Tô lôi kéo NPC tóc xoăn nhỏ đang la hét về phía trung tâm du kh·á·c·h, giữa đường gặp không ít người nhưng chẳng ai dám xông lên cứu NPC tóc xoăn nhỏ.
Khó khăn lắm mới tới được trung tâm du kh·á·c·h, Ngân Tô đặt cô ta ở ngay cửa: "Mở cửa."
NPC tóc xoăn nhỏ mặt dán lên cửa kính lạnh buốt, cô ta quật cường giãy dụa thân thể, quát lên: "Ta không có chìa khóa! !"
"Nói dối, ngươi rõ ràng là có." Ngân Tô ấn đầu cô ta xuống, kề sát tai cô ta âm trầm nói: "Không có thì cũng phải có, hôm nay ngươi không mở được cái cửa này thì ta sẽ mở đầu của ngươi ra."
"..."
"! ! !"
Đây là tên đ·i·ê·n nào từ b·ệ·n·h viện tâm thần chạy ra vậy!
NPC tóc xoăn nhỏ sắp p·h·át điên rồi, da đầu bị giằng, cảm giác không phải là của chính mình nữa rồi. Cô ta vừa động một cái thì người đằng sau lại càng ra sức giật tóc cô ta, hận không thể lột cả da đầu cô ta đi.
Cô ta tin rằng tên đ·i·ê·n này làm được...
Phải làm sao đây?
Trong đầu NPC tóc xoăn nhỏ nhanh chóng hiện lên mấy kế hoạch tự cứu hoặc phản k·h·á·n·g nhưng cuối cùng đều bị loại bỏ từng cái một.
Ngay lúc NPC tóc xoăn nhỏ sắp chịu thua thì ánh mắt cô ta bất chợt thoáng nhìn vào phía trong trung tâm du kh·á·c·h, đáy mắt chợt lóe lên một tia tăm tối, cô ta lên tiếng nói: "Ngươi thả ta ra, như thế này thì sao ta mở cửa được!"
"Ta quản ngươi mở cửa thế nào." Người phía sau hoàn toàn không có ý định buông tha: "Tóm lại là ngươi phải mở được cái cửa này cho ta."
NPC tóc xoăn nhỏ thiếu chút nữa hộc m·á·u.
Cô ta rốt cuộc là muốn vào hay cố ý gây sự vậy! !
Ngân Tô không nói đạo lý, NPC tóc xoăn nhỏ cũng chẳng làm gì được nàng, chỉ có thể tự mình lung lay người mở cửa, mất nửa ngày mới mở được cửa ra.
Ngân Tô túm lấy cô ta đi vào trong.
"Trung tâm du kh·á·c·h của các ngươi cũng keo kiệt quá đi?" Vừa vào cửa Ngân Tô liền làm chức năng bình phẩm của du kh·á·c·h: "Không phù hợp với toàn bộ c·ô·ng viên trò chơi của các ngươi chút nào."
"..."
NPC tóc xoăn nhỏ không muốn phản ứng Ngân Tô, mắt liếc sang phía quầy hàng một hồi.
Ngân Tô như thể không hề phát hiện động tác nhỏ của NPC tóc xoăn nhỏ, mang theo cô ta đi tới bên cạnh kệ trưng bày đủ loại sách giới thiệu, tùy tay rút một quyển ra.
Đó là sổ quảng bá về c·ô·ng viên trò chơi, có từng hạng mục một.
Nhưng những hạng mục này đều không có dấu hiệu bắt buộc chơi.
"Ngươi muốn tìm cái gì?" NPC tóc xoăn nhỏ đột nhiên nghĩ thông suốt, chủ động hỏi.
"Không biết, tiện tay xem thử thôi."
"..."
Ngươi ! * ...
NPC tóc xoăn nhỏ không nói thành lời, nhưng đã viết hết lên mặt rồi.
Ngân Tô không lật được thứ gì đáng giá trên kệ, sau khi Giám Định t·h·u·ậ·t cũng không có thu hoạch gì liền quay đầu nhìn về phía quầy.
NPC tóc xoăn nhỏ thấy Ngân Tô đi về phía quầy hàng thì đáy mắt thoáng qua vẻ k·í·c·h ·đ·ộ·n·g, nhưng cô ta sợ bị Ngân Tô phát hiện nên vội vàng đè xuống.
Ngân Tô rất nhanh dẫn theo cô ta đi vào trong quầy, trên bàn bày không ít vật dụng làm việc.
Ngân Tô tựa như thổ phỉ xông vào thôn, đem những thứ vô dụng đều ném hết xuống đất, khiến NPC tóc xoăn nhỏ khóe miệng giật giật.
Không sao không sao...
Lát nữa phải cho cô ta đẹp mặt! !
NPC tóc xoăn nhỏ tự an ủi mình, đi theo bước chân của Ngân Tô, rất nhanh đã đến chỗ tận cùng nhất của quầy hàng, cô ta thấy Ngân Tô đang lật đồ trên bàn, tuy cổ áo vẫn bị nắm nhưng tay cô ta có thể vươn ra...
NPC tóc xoăn nhỏ lén đưa tay ra, mò mẫm vào trong.
Nhưng cô ta tìm tòi nửa ngày cũng không s·ờ được thứ mình muốn, rõ ràng là nó ở đó... Sao lại không s·ờ được?
NPC tóc xoăn nhỏ không thấy được, ở ngay bên tay cô ta có một chùm tóc, theo những ngón tay đang loay hoay của cô ta mà rung rinh sang trái sang phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận