Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 428: Hiện thực không cần quản nó (length: 8019)

Ngân Tô kiểm tra tình trạng của Mùa Hè Nóng Nực, thấy nàng chỉ là mất ý thức, thân thể không có gì đáng ngại.
Ngân Tô thử đánh thức Mùa Hè Nóng Nực, nhưng Mùa Hè Nóng Nực không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngân Tô đưa tay tát liền hai cái, đau đớn có hiệu quả, Mùa Hè Nóng Nực có chút phản ứng, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Sau khi Ngân Tô quạt thêm hai cái, Mùa Hè Nóng Nực cuối cùng cũng tỉnh.
"Tô... Tê." Mùa Hè Nóng Nực sờ mặt mình, đau quá... Mặt giống như sưng lên.
Mùa Hè Nóng Nực nhìn sang Ngân Tô đang vung tay bên cạnh, rất rõ ràng mặt mình bị nàng đánh.
Mùa Hè Nóng Nực đương nhiên hiểu rõ vì sao Tô tiểu thư lại đánh mình, lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn, nhe răng trợn mắt hỏi: "Tô tiểu thư, những người khác thế nào rồi?"
Ngân Tô: "Không biết."
Mùa Hè Nóng Nực nhìn ra ngoài xe.
Ngoài cửa sổ xe, mái tóc đen quấn cùng hoa tử đằng, những mảng hoa tử đằng biến mất dần.
Hoa tử đằng sợ hãi tóc quái, phản ứng đầu tiên là chạy. Nhưng tóc quái chủ động đuổi theo, quấn lấy chúng, không cho chúng chạy, bị tấn công, hoa tử đằng tự nhiên cũng phản kích.
Thế là thành ra cảnh tượng này, hai bên quấn lấy nhau, dần dần cuộn thành một hình cầu màu tím đen.
". . ." Kia là cái gì vậy?!
Mặc dù không biết những mái tóc đen kia là cái gì, nhưng nhìn tình hình, những tóc kia đang tiêu diệt cành hoa.
Đoán chừng là Tô tiểu thư tạo ra...
Nghĩ đến là đại lão làm ra, Mùa Hè Nóng Nực liền không khẩn trương như vậy.
Xe của bọn họ phụ cận hoa tử đằng đã bị dọn sạch, nhưng phía trước chiếc xe kia vẫn bị hoa tử đằng bao vây, chỉ còn lại một cái hình dáng.
Người trong xe không biết tình hình ra sao.
Mùa Hè Nóng Nực không lo được mặt đau, đẩy cửa xe bước xuống.
Phía sau là biển hoa chập chùng như nhau, xe chắc đều bị nhốt ở bên trong.
Nếu không mau chóng cứu họ, hậu quả khó mà lường được.
"Tô tiểu thư, ta đi cứu người." Mùa Hè Nóng Nực nói với Ngân Tô một tiếng, trực tiếp tiến về phía chiếc xe đầu tiên.
Nàng giơ tay ném ra mấy đạo thiểm điện, chớp giật đánh trúng cành hoa, nhanh chóng đốt cháy một mảng.
Mùa Hè Nóng Nực thấy có hiệu quả, lập tức ném chớp giật về cùng một chỗ, cành hoa nhanh chóng lùi lại, để lộ cửa xe.
Ngân Tô bên này cũng xuống xe, trước nhìn về phía sau một chút.
Phía sau là một mảnh biển hoa tử đằng chập chùng, mặt đường biến mất, càng không thấy xe đâu, chỉ có thể dựa vào độ cong của biển hoa mà phán đoán vị trí xe.
Ngân Tô rút ống thép ra, đi về phía chiếc xe thứ ba.
Sức công kích của hoa tử đằng cũng không mạnh, ống thép sắc bén chém xuống, dễ như cắt đậu hũ.
Ngân Tô giật cành hoa quấn trên cửa xe ra, mạnh tay kéo mở cửa xe, lôi người bên trong ra, tát cho hai cái.
Đội tuần tra dù sao cũng là người chơi, bị đánh mấy cái, rất nhanh liền tỉnh lại.
Thấy rõ người đánh mình, biểu cảm đều có chút mộng.
Trước đó trong doanh trại đều truyền tai nhau rằng người ngoài biên chế mà Giang tổng đội mang về là đồ bỏ đi, không ngờ hiện tại lại là nàng đánh thức bọn họ.
Dù là đồ bỏ đi, thì cũng là một đồ bỏ đi lợi hại...
"Nhìn cái gì? Còn không đi cứu đồng đội, họ sắp thành phân bón cho hoa đấy."
"!!!” Đội tuần tra được nhắc nhở, nhanh chóng bò dậy, không cần nhiều lời, phối hợp ăn ý bắt đầu tiêu diệt cành hoa, đi cứu những người bị vây khác.
"Đó là vật gì!"
Trong biển hoa tím rợp trời, màu đen quả thực rất dễ thấy, họ muốn không nhìn cũng khó.
Đoàn đồ màu đen đó cùng cành hoa quấn thành một khối, có hơi giống tóc... trông rất quỷ dị.
"Bá—"
Một mảng cành hoa bị cắt đứt, bóng người lướt qua bên cạnh họ, thanh âm lãnh đạm vọng lại:
"Không cần quan tâm nó."
". . ."
Cứu người quan trọng, những mái tóc đen kia quấn vào cành hoa, có vẻ như đang đấu đá, hiện tại có lợi cho bọn họ.
Những người mặc đồ bảo hộ thì khó đánh mặt, lại không thể làm hư đồ bảo hộ, Ngân Tô dứt khoát mặc kệ bọn họ, ném cho đội viên tuần tra đã tỉnh giải quyết.
"Ầm!"
Ngay lúc Ngân Tô chuẩn bị đi đến chiếc tiếp theo, phía sau lại vang lên một tiếng nổ lớn.
Hoa tử đằng bị nổ tung bay tứ tung, ngọn lửa xuất hiện ở xung quanh, theo thế cháy lan ra bốn phía.
"Đội trưởng không sao, cứu người khác trước!" Các đội viên tuần tra bên này đều thở phào nhẹ nhõm.
Mùa Hè Nóng Nực cũng chạy từ phía trước tới, cùng những người khác cứu viện.
Ngân Tô thấy nhiều người cứu viện như vậy, liền trực tiếp lui ra sau, không tham gia nữa.
. . .
. . .
Hỏa diễm và lôi điện đối phó với dây leo hoa này là hữu hiệu nhất, kỹ năng công kích của họ hơi yếu một chút, nhưng bọn họ có không ít người, còn có cái đầu phát quái bên cạnh hỗ trợ, hoa tử đằng cuối cùng vẫn chọn rút lui.
Tất cả cành hoa rời khỏi mặt đường, trở về cây cối ven đường.
Số lượng hoa tử đằng khổng lồ, đội tuần tra xác định nó rời khỏi mặt đường thì không tiếp tục tấn công nữa, mà là tập trung mọi người lại một chỗ, xác định tình hình thương vong.
"Mọi người đều không sao chứ?"
"Không sao."
"Tôi không sao. . ."
"Chúng tôi cũng không sao."
Rất may mắn, trong đội ngũ có người bị thương, nhưng không ai tử vong.
"Chúng ta làm sao bị vây ở đây vậy?"
"Tôi chỉ nhớ là sau khi lái vào đây thì cứ chạy thẳng về phía trước. Nhưng mãi không thấy cuối đường... Sau đó thì bị đánh tỉnh."
Người nói chuyện mím môi sờ mặt mình vẫn còn hơi sưng, trên mặt còn dấu ngón tay rõ ràng, đủ thấy đối phương ra tay mạnh đến mức nào.
"Tôi cũng thế."
Những người khác trải qua đều không khác nhau mấy.
Người bình thường thì không sao, nhưng nhiều người chơi như vậy mà cũng không phát giác ra sự dị thường, độ nguy hiểm của những thực vật này, không kém gì quái vật trong phó bản.
Đội trưởng đội tuần tra: "Lúc chúng ta tiến vào thì đã trúng chiêu rồi, ở đây không nên ở lâu, lên xe, rời khỏi đây."
"Vậy còn lái về phía trước à?"
Đội trưởng đội tuần tra nhìn phía sau một chút, không cách nào xác định họ đã bị mắc kẹt trong đường hầm hoa tử đằng bao lâu, quay lại có khả năng sẽ gặp lại những thực vật kia.
Con đường phía trước thông thoáng, mặt đường không có bất kỳ vật cản nào.
"Về phía trước." Đội trưởng đội tuần tra cuối cùng đưa ra quyết định.
"Lên xe! Nhanh nhanh nhanh!"
"Đội trưởng, xe của tôi không khởi động được."
"Xe của tôi cũng không khởi động được. . ."
Thêm cả xe của Mùa Hè Nóng Nực, tất cả tám chiếc xe, hiện tại có ba chiếc không khởi động được, bề ngoài nhìn không thấy vấn đề gì.
Họ không có thời gian kiểm tra sửa chữa xe ở đây, đội trưởng đội tuần tra cho những người trong xe đó chen sang những chiếc xe còn lại.
Ngay cả bên Mùa Hè Nóng Nực cũng phải nhét thêm ba người vào hàng ghế sau.
Một người Vu Lê Nguyệt, hai người mặc đồ bảo hộ, là nhân viên nghiên cứu.
Ngân Tô không quan tâm đến tóc quái, trực tiếp lên xe.
Mùa Hè Nóng Nực nổ máy xe, tóc quái đang định leo lên cây tựa hồ phát giác Ngân Tô đi rồi, lập tức từ trên cây trượt xuống.
Trong lúc xe lao ra, tóc quái vươn ra một chùm tóc ôm lấy tay Ngân Tô đang gác lên cửa sổ xe, cả chùm tóc đều bị mang bay lên.
Tóc quái nhanh chóng thu nhỏ lại, theo tay áo của Ngân Tô, leo lên vai cô, rồi tan vào trong tóc.
Hoa tử đằng sau khi mấy chiếc xe rời đi, lại từ trên tán cây rủ xuống, bao trùm những chiếc xe bị bỏ lại ở đó.
Chúng bám theo mặt đường, hướng về phía xe rời đi leo lên kéo dài, tạo thành một con đường hoa tím...
Bạn cần đăng nhập để bình luận