Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 118: Vĩnh Sinh thôn (8) (length: 8062)

"Ừm." Ngân Tô gật đầu: "Vậy ngươi rảnh thì hỏi dì giúp ta, có gì khác ngươi lại nói cho ta biết."
"... Được."
Ngân Tô ra hiệu Trương Dương đi làm việc, hắn dường như cũng không muốn ở lại với nàng, nhanh chóng chạy đi, sợ Ngân Tô lại bắt lấy hắn tra hỏi.
Trương Dương sợ hãi tất cả mọi người trong đội, hiển nhiên bao gồm cả nàng, tất cả đều từng gây ra bóng ma tâm lý cho Trương Dương.
...
...
Trình Tinh chờ nửa ngày mới thấy rõ Ngân Tô trở về, trên tay mang theo một cái bình nước nóng trông rất cũ, phía sau còn có NPC Lô Khê đi theo.
Ngân Tô vừa vào cửa đã quét mắt một vòng căn phòng, kiểu đồ dùng trong nhà cũ trước kia rất phổ biến có một cánh cửa gắn gương, nhưng cánh tủ của căn phòng này dán áp phích cũ kỹ, không nhìn thấy tấm gương.
Những chỗ còn lại cũng không thấy bất cứ đồ vật bằng kính nào.
Xem ra cần tìm người thử quy tắc này mới được...
Lô Khê như gặp phải chuyện gì kinh tởm, mặt cô ta còn khó coi hơn ăn cả trăm con ruồi, miệng thì không ngừng phàn nàn với Ngân Tô về việc nhà vệ sinh nhà Trương Dương bẩn thỉu, dơ dáy, không sao đặt chân được.
"Nếu không phải thực sự không nhịn được, ta căn bản không muốn lên trên, chỗ đó quá khủng khiếp." Hiện tại Lô Khê không dám nhớ lại nữa, toàn thân buồn nôn không chịu nổi.
"Vùng quê môi trường là vậy thôi, nhịn một chút sẽ qua." Ngân Tô qua loa an ủi cô ta vài câu, giọng điệu chợt chuyển, cười hỏi: "Ngươi có muốn chơi trò kích thích không?"
"Kích thích gì?" Lô Khê đang nghiêm mặt liền có chút tỉnh táo, liếc mắt nhìn Trình Tinh, im lặng hỏi thăm Ngân Tô chuyện này có thể nói trước mặt người ta không?
Ngân Tô khoát tay, "Không cần để ý đến nàng, nàng không dám nói linh tinh."
Trình Tinh: "..."
Lô Khê trừng Trình Tinh một cái mang tính cảnh cáo, rồi nghiêng đầu hỏi Ngân Tô, "Kích thích gì?"
"Lát nữa Liễu Lan Lan về, ngươi nghĩ cách khiến nàng uống nhiều nước, đợi nàng đi vệ sinh, chúng ta liền nhốt nàng ở ngoài cửa."
Lô Khê nháy mắt, giả vờ khó xử: "Chuyện này không được đâu? Trương Dương nói bên ngoài có thú dữ, gặp nguy hiểm thì làm sao?"
Ngân Tô không để tâm: "Cái thôn lớn như vậy, mấy con thú đó nào dám tới? Chỉ là tiếng động dọa người thôi, chỉ là hù dọa nàng chút thôi."
Giọng của Ngân Tô có chút ngừng lại, ghé sát vào tai Lô Khê, "Hơn nữa, ngươi cũng không muốn lúc ngủ, bên cạnh còn có một người đáng ghét chứ?"
Lô Khê đương nhiên không muốn ngủ chung giường với Liễu Lan Lan, nàng vui vẻ nhận lời đề nghị của Ngân Tô, che miệng cười thầm, "Ha ha... Vậy nàng không phải bị hù chết à."
Ngân Tô giao chiếc bình nước cho Lô Khê với vẻ giao phó trách nhiệm, "Vậy phải xem vào ngươi đấy."
Lô Khê làm động tác OK, bảo Ngân Tô cứ yên tâm.
"Đúng rồi, tốt nhất là có thể làm cho nàng soi gương." Ngân Tô lại nói thêm một câu.
"Vì sao?"
"Ta nghe nói đêm hôm khuya khoắt soi gương sẽ gặp phải những thứ không sạch sẽ..." Giọng của Ngân Tô rất tùy ý, giống như chỉ đơn thuần tò mò, "Ta muốn xem có phải thật không."
Lô Khê có vẻ hoàn toàn không cảm thấy hành vi của Ngân Tô không thích hợp, chú ý hết lời của nàng, "Chuyện này được sao?"
"Có gì mà không được? Chỉ là chơi đùa thôi mà." Ngân Tô nhếch môi cười, nháy mắt với cô ta mấy cái, giọng điệu đều mang theo vẻ dụ dỗ: "Chẳng lẽ ngươi không muốn nghe nàng khóc như lần trước sao?"
"Nhưng mà ta hơi sợ..." Lần này Lô Khê không lập tức đồng ý.
"Sợ cái gì? Có ta bảo vệ ngươi mà." Ngân Tô ngay lập tức dùng lời dụ dỗ cô ta, ôm cô vào lòng, "Dù có quỷ, ta cũng sẽ không để nó làm tổn thương ngươi một chút nào, ngươi cứ yên tâm đi. Với lại, làm gì có quỷ thật trên đời này, chỉ là do tâm lý ám thị, tự mình hù mình thôi."
"Chúng ta đều là người có học thức, không lẽ ngươi lại không hiểu chuyện này?"
Dưới sự trấn an của Ngân Tô, mặt Lô Khê dần nở nụ cười, cô ta dần hưng phấn lên, "Vậy thử một chút xem sao, gương... Trong phòng hình như không có gương, nhưng mà Liễu Lan Lan một ngày soi gương ba trăm lần, chắc chắn là cô ta có."
Ngân Tô và Lô Khê tụ lại một chỗ bàn bạc kế hoạch cụ thể.
Trình Tinh chứng kiến toàn bộ quá trình: "?? ? ?"
Cô ta đang cùng NPC mưu đồ bí mật nhốt một NPC khác ở ngoài cửa? Còn muốn lừa NPC soi gương?
Rốt cuộc ai mới là người chơi vậy?!
Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng lòng gào thét của Trình Tinh.
...
...
Nửa giờ sau.
Liễu Lan Lan đẩy cửa bước vào, mặt còn ửng đỏ, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng chỉ hừ một tiếng nặng nề, chứ không tiếp tục nói lời khiêu khích.
Trong phòng đồ đạc không nhiều, nhưng không gian rộng rãi, Liễu Lan Lan tự đi đến chỗ hẻo lánh bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu nghịch điện thoại.
Ngân Tô nhìn qua điện thoại của nàng, không hề có tín hiệu gì, Trương Dương nói cơ sở hạ tầng ở chỗ bọn họ không được, nên tín hiệu không tốt.
Rõ ràng đây là thiết lập phó bản, không cần phải xoắn xuýt vấn đề tín hiệu làm gì.
Mặc dù không có tín hiệu, nhưng Liễu Lan Lan vẫn rất hào hứng.
Lô Khê chờ một lát, sau khi nhận được cái nháy mắt của Ngân Tô, cô ta liền đi đến sau lưng Liễu Lan Lan đi tới đi lui hai vòng.
Liễu Lan Lan nghe thấy tiếng động, ban đầu còn lờ đi, nhưng rất nhanh liền không nhịn được, "Lô Khê cô đi tới đi lui sau lưng tôi làm gì thế? Cô bị bệnh à?"
"A..." Lô Khê che ngực, bắt chước giọng nói yểu điệu: "Căn phòng này là không gian chung, người ta không được đi sao?"
"Bên kia rộng như thế không đi, cứ thích đến sau lưng tôi đi đi lại lại, cô còn dám nói không cố ý?!"
"Cô kệ tôi đi... A! Cô có thời gian quản tôi, chi bằng đi lo cho cái mặt của cô kìa, da dẻ cứ như sắp nứt ra đến nơi rồi!" Lô Khê nói quá lên.
Liễu Lan Lan vô thức sờ lên mặt.
Hôm nay đi bộ một ngày, căn bản không có mấy thời gian uống nước, còn đổ không ít mồ hôi, nghe Lô Khê vừa nói, Liễu Lan Lan đột nhiên cảm thấy da mặt có chút căng.
"Uống nhiều nước vào đi, nhỡ mặt mũi biến dạng thì người yêu Triệu Thần của cô nói không chừng lại đi yêu người khác đấy!!" Lô Khê âm dương quái khí nói móc, "Trông quái dị như vậy đấy."
"Cô mới là người quái dị!"
Liễu Lan Lan mắng một câu, sau đó liền xoay người sang chỗ khác, lấy ra cái gương nhỏ mang theo bên người để nhìn mặt mình.
Lô Khê quay đầu nháy mắt ra hiệu cho Ngân Tô, nói rằng Liễu Lan Lan chắc chắn có gương.
Nhưng Liễu Lan Lan soi đi soi lại cũng không thấy có gì kỳ lạ xảy ra.
Lực chú ý của Liễu Lan Lan tập trung vào mặt mình, không để ý đến Ngân Tô và Lô Khê đều đang nhìn chằm chằm nàng sau lưng, tuy đều có tính toán riêng, nhưng không hề là ánh mắt thiện ý.
Chỉ có Trình Tinh nhìn rõ mọi chuyện, cô có chút đồng cảm với Liễu Lan Lan NPC này... Nhưng cũng may mắn, còn tốt là người bị nhắm vào không phải cô.
Liễu Lan Lan tuy phát hiện da mặt mình hơi khô, nhưng cô ta cũng không uống nước ngay mà lấy trong túi ra một gói bột ăn liền pha với nước uống.
Bình thường để giữ dáng, cô cũng không ăn quá nhiều đồ vào bữa tối, bất quá hôm nay thực sự mệt mỏi, Liễu Lan Lan uống xong một gói bột thay bữa ăn còn cảm thấy hơi đói, cô ta không muốn ăn nữa đành uống thêm chút nước.
Khi Liễu Lan Lan đang bận bịu, Ngân Tô đã leo lên giường nằm xong, nàng khẽ vẫy tay với Lô Khê, chờ người đến gần thì ghé tai nói nhỏ vài câu.
Lô Khê nghe xong liền đi tắt đèn.
"Cô làm gì đấy?" Đèn đột ngột tắt, Liễu Lan Lan chưa chuẩn bị xong liền bất mãn lên tiếng, "Không thấy tôi còn chưa xong việc à?"
Ý tưởng chương [Đọc tệ 520] rút thăm:
【 cổ vũ cho các bạn đồng hành thân mến có thêm tinh thần. 】 Vân Trung Tiên Minh chiêu mộ 【 không bỏ qua bất kỳ một ai già yếu tàn tật. 】 Làm thơ trên vỏ sò..
Bạn cần đăng nhập để bình luận