Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 635: Ngân Sơn công quán (xong) (length: 7724)

Trong Nữ Vu chi thư có liên quan đến giải pháp của loại chú thuật này.
Xi măng quái nhìn Ngân Tô bận rộn, cũng không cầu xin nàng, tròng mắt đảo loạn, muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc những sợi tóc kia có ở bốn phương tám hướng, không có góc chết nào mà nhìn chằm chằm vào nó, không cho nó bất cứ cơ hội trốn chạy nào.
Nàng thật sự muốn mình chết sao...
Ghê tởm.
Xi măng quái càng nghĩ càng không đúng, chuyện này khác với những gì đã trải qua trước đó.
Rốt cuộc thì người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy...
Xi măng quái còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, một đạo ánh sáng chói mắt bừng lên, ánh sáng trắng nuốt chửng nó, khiến nó không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Bên tai nó nghe thấy tiếng nói liên miên lảm nhảm, vô số thanh âm hòa lẫn vào nhau, nghe không rõ nội dung là gì.
Xi măng quái bắt đầu hoảng sợ, nó muốn biến mất hoàn toàn sao?
Nó chỉ muốn kết thúc vòng tuần hoàn, chứ không muốn kết thúc mạng sống của mình... Ghê tởm... Người phụ nữ đó đáng chết, đáng lẽ mình nên cùng nàng đồng quy vu tận.
Nó không dễ chịu, thì nàng cũng đừng mong tốt hơn!
Muốn chết thì mọi người cùng nhau chết.
Xi măng quái ngực đè nén một ngọn lửa giận, nó đứng lên, tiến về hướng Ngân Tô đứng lúc trước.
Rõ ràng chỉ cách mấy bước chân, nhưng nó chạy cả nửa phút vẫn chưa đụng vào bất cứ thứ gì. Bốn phía đều là ánh sáng trắng xóa, mặc kệ đi hướng nào cũng như vậy, vô biên vô hạn, không có điểm cuối.
Nó bị vây ở đây rồi?
Hay là đã chết?
Không...
Nếu lần này chết, thì chính là hôi phi yên diệt, làm sao có thể có ý thức nữa.
"A——"
Xi măng quái gầm thét xông về phía trước, nhưng lần này nó lại lao ra khỏi ánh sáng trắng.
Xung quanh vẫn là một hành lang hỗn độn, năm tờ giấy thư bao quanh nó, dần dần cháy hết, tro tàn rơi xuống mặt đất.
Ngay trước mặt nó là người phụ nữ ghê tởm kia, thấy nó sắp đụng phải, người phụ nữ nghiêng người sang một bên, còn đưa chân ngáng cho nó một cái.
Xi măng quái Phù phù một tiếng ngã xuống đất.
"Ngươi ngược lại cũng không cần phải làm đại lễ như vậy." Người phụ nữ cầm cuốn sách cổ như một cha xứ, thương hại nhìn xuống nó.
Xi măng quái: "..."
Không phải ngươi ngáng chân sao?!
Bộ tưởng ta không thấy chắc?!
Việc đầu tiên xi măng quái làm khi đứng dậy không phải là công kích Ngân Tô, mà là nhìn vào tay mình.
Cái cỗ lực lượng luôn trói buộc nó dường như đã biến mất...
Tự do... Nó cảm nhận được sức mạnh của tự do.
Ha...
Tự do rồi, nó tự do rồi, nó thực sự tự do rồi!
Sau một hồi kinh hãi và vui sướng ngắn ngủi, xi măng quái nhìn Ngân Tô với ánh mắt nghi ngờ: "Ngươi... Ngươi không giết ta?"
Sao nàng lại không giết mình chứ?
Lại còn thả mình tự do...
Sao nàng không giết mình mà còn thả mình tự do chứ?
Không đúng không đúng!
Chắc chắn có âm mưu gì đó!
Người phụ nữ này nhìn qua không phải người tốt bụng gì, nàng nhất định có mục đích khác.
"Ta giết ngươi làm gì." Ngân Tô khép sách lại, mặt mày cong cong cười lên: "Ngươi đáng yêu như vậy."
Xi măng quái lúc này vẫn đang mang hình dạng Ozawa Hayo, nó cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi giống như đồ biến thái vậy... Ngươi ngươi... Ngươi sẽ không phải là thích ta rồi chứ?!"
Nói rồi, xi măng quái hai tay che trước ngực, bộ dạng một cô gái đứng đắn bị ức hiếp.
Nụ cười của Ngân Tô biến mất, nàng lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi thật là để ý đến bản thân mình."
Xi măng quái cứng cổ hỏi: "Vậy tại sao ngươi không giết ta?"
"Ngươi muốn chết đến vậy sao?" Ngân Tô ngạc nhiên, vừa đánh giá cái ống thép trong tay vừa nói: "Vậy ta đành thành toàn cho ngươi vậy."
"Không!"
Xi măng quái suýt hét ra âm thanh này.
Nó sợ người phụ nữ trước mặt này, trên người nàng... Có sức mạnh đáng sợ, so với nó càng giống một con quái vật hơn.
Ngân Tô bật cười, ngược lại không có động thủ, ống thép trong không trung giương lên: "Tay áo chụp."
"..."
Xi măng quái mất một lúc mới giơ tay lên, từng sợi khí tức bị rút ra từ cơ thể búp bê, nhìn kỹ sẽ phát hiện những sợi khí tức đó vẫn còn dính trên người ngươi chơi.
Tay áo chụp bị sợi khí tức đó kéo đi, phun ra từ miệng búp bê.
Ngân Tô nhận lấy tay áo chụp, nhìn con số ở phía sau —1.
Số 1 của tay áo chụp là cái lúc đánh quái rơi xuống, vừa hay nằm trong tay Ngân Tô.
Nhưng khi cầm được một cặp tay áo chụp rồi, trò chơi vẫn không có thông báo.
...
...
Thải Y và Vu Uẩn cũng có tay áo chụp, một cái là 6, một cái là 10.
Số 6 là tìm được từ người Đàm Tam Sơn, đang ở trong tay Vu Uẩn.
Nhưng số 10 lại không ở chỗ bọn họ.
Thải Y nhìn về phía Ngân Tô: "Chắc là ở chỗ Tô lão sư..."
Thải Y vừa nhìn về phía đó, mấy cái tay áo chụp đã từ bên đó ném tới, rơi xuống trước mặt bọn họ.
"Tô lão sư, người quả thật là một Bồ tát sống." Thải Y cảm động, giống như bái thần mà bái một cái.
Tô Bồ Tát: "..."
Hai người từ đống tay áo chụp đó tìm được con số tương ứng.
Nhưng...
"Sao vô dụng vậy?" Tay áo chụp đã thành cặp, sao không có thông báo từ trò chơi? "Vu lão đệ, còn ngươi?"
Vu Uẩn lắc đầu, hắn cũng không nhận được thông báo từ trò chơi.
Thải Y hai tay gõ gõ đầu mình hơi đau, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lúc trước con quái vật đó có phải đã nói một câu là ‘cầm được tay áo chụp, ngươi sẽ có thể đi ra khỏi đại môn’ không?"
Đại môn!
Đi ra đại môn!
Thải Y nhìn sang phía Ngân Tô, nàng vẫn đang nói chuyện với xi măng quái. Vẻ mặt xi măng quái rất thâm sâu, sợ hãi, kinh hoàng, không thể tin, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen.
Bọn họ đang nói cái gì vậy?
...
...
Ngân Tô lấy bút ra, kéo tay xi măng quái, viết một dãy số lên mu bàn tay nó: "Nếu ngươi có thể ra ngoài, và vẫn còn sống, hãy nhớ tất cả mọi chuyện đã xảy ra, có điện thoại thì hãy gọi cho ta, hiểu chưa?"
Xi măng quái nhìn dãy số kia, trong công quán mặc dù không có thiết bị điện tử, nhưng nó biết điện thoại là gì.
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể sau khi rời đi liền biến mất không dấu vết." Ngân Tô dùng đầu bút chấm nhẹ vào cổ tay xi măng quái: "Nhưng tuyệt đối đừng để ta bắt được lần nữa, nếu không thì hậu quả còn không đơn giản như chết."
Xi măng quái: "..."
Vừa rồi nàng có phải nói... Nếu ngươi có thể ra ngoài không? Nó đã tự do, muốn đi đâu thì đi, sao lại là "nếu như"...
Còn có cái gì gọi là vẫn còn sống, nhớ tất cả chuyện đã xảy ra?
Nó có thể sẽ chết, có thể sẽ quên tất cả chuyện này?
Bên ngoài...
Bên ngoài rất nguy hiểm sao?
Sao người phụ nữ này nói chuyện cứ lải nhải vậy?
Bệnh thật.
Xi măng quái cọ xát dãy số trên cổ tay, kết quả phát hiện cọ mãi cũng không hết.
Dãy số kia có cảm giác lạnh lẽo, như ma chú bám chặt vào người nó.
"Tô lão sư!!" Giọng Thải Y có chút hoảng sợ đột nhiên vang lên: "Kiến trúc... kiến trúc đang biến mất!!"
Ở phía hành lang bên kia, không biết từ đâu có một màn sương trắng, đang lặng lẽ lan tới, kiến trúc bị sương trắng nuốt chửng như đang bị hòa tan mà biến mất.
Ngân Tô vỗ vai xi măng quái: "Chúc may mắn."
Sau đó vượt qua nó đi về phía cầu thang.
Ba người nhanh chóng biến mất ở cầu thang, thân ảnh xi măng quái liên tục thay đổi giữa xi măng quái và Ozawa Hayo, cuối cùng dừng lại ở hình dạng Ozawa Hayo.
Nó cau mày cọ dãy số trên cổ tay, dường như vẫn chưa tỉnh trước màn sương mù dày đặc đang đến gần.
Mãi cho đến khi sương mù dày đặc nuốt trọn thân ảnh nó, một giọng nữ nhẹ nhàng từ trong màn sương chậm rãi vọng lại: "Tự do ư..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận