Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 786: Đồng nhân nhà máy (4) (length: 7772)

Sau khi đi thêm vài phút, NPC dừng lại, chỉ vào cánh cửa xưởng thứ 14 được đánh dấu, "Đây là xưởng sản xuất, cần 17 công nhân bình thường, ai trong các ngươi muốn đến chỗ này?"
Ánh mắt NPC không thiện cảm đảo qua những người chơi có thẻ công nhân màu trắng, khiến những người chơi mới bị hắn nhìn đều vô thức lùi lại một bước.
Vẻ mặt NPC này rất đáng sợ.
"Còn có lựa chọn khác không?"
"Chỉ cần 17 người, trừ màu đỏ và màu đen thì 12 người còn lại đều là thẻ trắng, chắc chắn còn lựa chọn khác."
"Vậy chúng ta nên chờ hay là?"
"Mọi người nhanh chóng quyết định đi, nếu không thì ta sẽ phải để quản lý xưởng đến chọn người." NPC kéo dài giọng, yếu ớt lên tiếng: "Tính tình của quản lý ở giữa xe này cũng không tốt đâu."
"..."
Mặc dù không biết tính tình của quản lý xưởng không tốt là kiểu không tốt như thế nào, nhưng từ vẻ mặt mong chờ đầy hưng phấn của NPC cũng có thể thấy được, để quản lý đến chọn người, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
"Dù sao đều là chọn mò, cứ so vận may thôi." Một người chơi dày dặn kinh nghiệm đứng ra trước đám đông, "Tôi chọn chỗ này."
Có người đứng ra, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, rất nhanh đã có người theo sau.
Người chơi dày dặn kinh nghiệm nói không sai, bọn họ cũng không biết 'kết quả' của lựa chọn hiện tại là gì, mỗi người đều đang chọn mò.
Tất cả chỉ có thể giao số mệnh cho vận may của mình, cược mình sẽ không bốc phải lá bài tệ nhất.
Do dự một hồi, cuối cùng vẫn đủ 17 người.
NPC thất vọng hừ một tiếng, ngẩng đầu ấn vào một vật giống chuông cửa bên cạnh xưởng, "Chờ ở đây, đừng có đi lung tung, sẽ có người đưa các ngươi vào, tốt, tốt, công, làm."
Bốn chữ cuối cùng NPC cắn rất nặng.
Hắn nhìn chằm chằm vào người chơi với nụ cười quỷ dị, tựa hồ còn muốn hù dọa bọn họ một chút, Ngân Tô lại túm chặt cổ áo của hắn lôi đi, "Giờ làm việc còn ngốc cười cái gì. Nhanh dẫn đường, ta không thể chờ để được tỏa sáng và nóng lên trên vị trí công tác của mình rồi."
NPC như con búp bê vải bị Ngân Tô kéo đi, nụ cười quỷ dị trên mặt thậm chí còn chưa kịp thu lại.
"Ngươi bị điên à! Thả ta ra! !"
"Ngươi đi chậm như vậy, ta giúp ngươi đó, sao ngươi không biết điều gì cả."
"Ai cần giúp! !"
"Úi chà! Em yêu, đương nhiên là ông trời phái ta đến rồi, đây là ý trời, đừng chống cự, cứ để ta giúp em một chút nhé."
"A a..."
Những người chơi còn lại bên ngoài xưởng 14 nhìn Ngân Tô lôi NPC đang chửi rủa biến mất ở khúc ngoặt.
Những người chơi còn chưa được phân công công việc ngơ ngác một lúc, sau đó vội vàng đuổi theo.
Đến khi hành lang khuất tầm mắt, người chơi hoàn hồn lại mới đặt ra nghi vấn trong lòng.
"Cô ta...thật sự là người chơi sao?"
"Cô ta đi cùng xe với chúng ta, sao có thể không phải là người chơi?"
"Tên tài xế kia cũng đi cùng xe với chúng ta đấy thôi, hắn có phải người chơi không?"
"Thế nhưng cô ta g·i·ế·t tài xế mà..."
"..."
"Cái đó...Trong game có thể đối xử với NPC như vậy sao?" Có người mới vô thức hỏi những người chơi có kinh nghiệm, đáy mắt tựa hồ có một ngọn lửa kỳ lạ đang sinh sôi.
Người chơi có kinh nghiệm tái mặt: "Nếu các ngươi cảm thấy mình mạnh, có thể tự do ra vào phó bản thì có thể thử xem. Còn nếu không thì đừng có bắt chước cô ta, nếu mạng sống còn khó giữ, thì đừng nghĩ đến việc học theo."
Trong nhận thức thông thường của những người chơi dày dặn kinh nghiệm, NPC bị hạn chế không thể lấy mạng người chơi, nhưng nếu bạn ra tay trước, NPC có thể "tự vệ chính đáng" mà bẻ gãy tay chân bạn.
Vậy vì sao NPC kia lại không phản kháng?
Lý do chỉ có một, đó là hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của cô gái đó.
...
...
12 công nhân bình thường còn lại được phân đến xưởng 26 của bộ phận vật tư, còn nhóm nhân viên kiểm định chất lượng sẽ làm việc ở xưởng kiểm định chất lượng 01.
NPC bỏ lại Ngân Tô và mọi người, tóm lấy hai thợ sửa chữa rồi chạy thẳng, cứ như sợ Ngân Tô lại "giúp đỡ" hắn vậy.
"Thật là..." Ngân Tô nhìn bốn người đang nhìn chằm chằm mình không rời mắt, hắng giọng nuốt lời nói trở về, sau đó như không có chuyện gì săm soi cánh cửa xưởng 01 trước mặt.
Cánh cửa khá cũ, bên trên dính đầy đủ loại vết bẩn, những vết tích ảm đạm kia rất giống vết m·á·u.
Nhưng xung quanh không có mùi gì khác lạ, không rõ là sơn hay vết m·á·u.
Ngân Tô quan sát một lúc, đột nhiên đưa tay đẩy cửa xưởng 01 ra.
"Này...Hắn bảo chúng ta đợi ở bên ngoài mà." Thẩm Thập Cửu giơ tay ngăn lại.
"Vậy thì cậu cứ đợi đi." Ngân Tô đã bước nửa người vào trong, nghe thấy lời Thẩm Thập Cửu, nghiêng đầu ra ngoài nói, nói xong thì rụt đầu vào, biến mất sau cánh cửa.
Thẩm Thập Cửu quay đầu nhìn Ninh Phồn, miệng như cái máy bị gỉ sét không linh hoạt phát ra tiếng răng rắc: "Chị à, cô ta...là đồng đội của mọi người hả?"
Ninh Phồn: "Không phải."
"Hả?" Thẩm Thập Cửu ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng các người là đồng đội..."
Trong lúc Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu nói chuyện, Chung Đạt không nói một tiếng đã bước vào theo.
Ninh Phồn: "..."
Ninh Phồn đành phải chấp nhận đi theo vào.
Thẩm Thập Cửu và nữ người chơi có vết sẹo trên mặt còn lại là Táp Tỷ Gió Trường Đình liếc nhìn nhau, đồng thời bước vào trong cửa.
Không gian bên trong không giống như bọn họ tưởng tượng, không lớn, lại còn trống rỗng.
Đối diện cánh cửa là bức tường bị bong tróc da, lờ mờ có thể nhìn thấy ba dòng quảng cáo: 'Kiểm định cẩn trọng, tạo dựng huy hoàng', 'Đảm bảo mỗi một sản phẩm đều hoàn mỹ không tì vết là trách nhiệm của nhân viên kiểm định', 'Tận tâm kiểm nghiệm, chất lượng tối thượng'.
Bất kể những quảng cáo này có ích hay không, mọi người cứ ghi nhớ trước đã.
"Các ngươi đến đúng giờ đấy." Một giọng nói vang lên từ phía bên kia căn phòng, mọi người lần theo tiếng nhìn sang, phát hiện bên đó còn có một cánh cửa.
Người đó mở cửa, thân thể mập mạp ló ra một nửa, cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt xếp chồng lên nhau.
Đôi mắt nhỏ híp đến sắp không thấy của ả gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ, lộ ra vẻ hài lòng, "Ngày đầu tiên đi làm mà có tinh thần như vậy thì tốt, không giống những đám người lười biếng ham ăn trước đây."
Mọi người: "..."
Hỏng rồi!
Chờ ở ngoài cửa có lẽ sẽ xảy ra chuyện!
Ngân Tô: "Cô là quản lý xưởng ở đây sao?"
Nữ nhân liếc nhìn cô, tựa hồ không vui vì cô hỏi một cách vô lễ như vậy, "Đúng."
Ngân Tô vỗ tay một cái, lật mặt ngay tức thì, "Tôi biết ngay mà, tôi không nhìn nhầm người. Cô tuổi còn trẻ mà đã lên làm quản lý rồi, chắc chắn rất có bản lĩnh đấy, sau này bọn tôi đi theo cô, nhất định sẽ làm nên chuyện ở trong xưởng!"
Quản lý lúc đầu còn hơi không vui, không biết câu nào trúng tim đen của ả, những nếp nhăn trên mặt ả lại nhiều lên, "Miệng lưỡi còn ngọt phết."
"Đâu có, tôi nói thật mà." Ngân Tô lại khen quản lý thêm một lần, "Quản lý dẫn bọn tôi đi xem chỗ làm việc của bọn tôi đi."
"Không vội, đi thay quần áo trước đã." Quản lý từ trong cửa bước ra, đi về phía bên cạnh: "Sau này vào xưởng đều phải mặc đồng phục."
"Vậy nếu như không mặc thì sao?"
Có lẽ do lúc nãy Ngân Tô ăn nói dễ nghe, quản lý lúc này rất dễ tính, "Không mặc đồng phục thì không phải người của xưởng chúng ta, nếu các ngươi gặp phải thì nhớ báo cáo ngay nhé."
Quản lý mở một cánh cửa khép hờ, trong ánh đèn lờ mờ là một loạt tủ đựng đồ.
Quản lý: "Đây là phòng thay đồ, đồng phục trong những ngăn tủ không bị khóa đều có thể dùng được, cho các ngươi năm phút để thay đồ."
Các bảo bối ơi, ném cho em một phiếu cuối tháng nha~~ (Tô Tô bắn tim)
Bạn cần đăng nhập để bình luận