Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 434: Cầu vồng nguyệt quý (3) (length: 7997)

Trong gian phòng mờ ảo, hoa nguyệt quế lặng lẽ nở rộ, mùi hư thối hòa quyện cùng hương hoa tạo nên một thứ mùi hương quỷ dị khó tả.
Gió mạnh thổi qua, một vạt hoa nguyệt quế bị ép nghiêng cả cành, những đóa hoa run rẩy trong gió.
"Bịch!"
Một bóng đen rơi vào bụi hoa nguyệt quế, nằm lẫn vào đống phân bón hoa.
Tóc xuyên qua bụi hoa nguyệt quế, rút ống thép trên người bóng đen ra, đưa về phía Ngân Tô.
Ngân Tô nhìn chất lỏng màu xanh lá dính trên ống thép, hơi nhíu mày, không phải máu.
Ngân Tô lấy đèn pin ra, chiếu vào bụi hoa nguyệt quế.
Trong bụi hoa đâu còn bóng dáng của Đấu Tuyết, chỉ còn một đống cành hoa nguyệt quế khô héo.
Đấu Tuyết này là do cành hoa biến thành. . . Giết chết nàng vô dụng, không thể ra được phó bản.
Xem ra nàng không phải bản thân quái vật.
Chỉ là con rối của quái vật.
. . .
. . .
Quản gia đứng ở cửa ra vào, hắn nghe thấy bên trong có động tĩnh, nhưng chuyện này không liên quan đến hắn, chỉ là nghĩ lát nữa phải quét dọn thôi.
Thanh âm trong phòng dần dần biến mất.
Qua vài phút đồng hồ, Quản gia nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức quay đầu lại, "Chủ nhân, sao người lại ra ngoài? Đã bồi dưỡng xong loại hoa mới rồi sao?"
Người phụ nữ ở cửa mặc một chiếc váy đen, nửa thân thể đắm trong ánh hoàng hôn, nửa kia lại khuất trong bóng tối, ánh sáng trên người nàng tạo thành một đường ranh giới rõ ràng.
Người phụ nữ lên tiếng: "Ta cần phân bón hoa mới."
Quản gia vội đáp: "Ta đi lấy ngay."
"Không cần phiền phức thế." Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo hắn vào: "Cứ để ngươi đi là được."
"Chủ. . . Chủ nhân!?"
"Rầm!"
Cửa phòng đóng lại, tiếng kinh hô của Quản gia dần dần biến mất.
Trên hành lang hoa nguyệt quế vẫn tĩnh lặng nở rộ, hương thơm thoang thoảng.
"Két kẹt —— "
Cửa phòng khép kín lại một lần nữa mở ra, một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đen bước ra, nàng đi dọc hành lang, tiện tay bẻ một cành hoa nguyệt quế, vén mái tóc dài sắp xõa xuống lên.
Hoa nguyệt quế đỏ rực nở rộ trong mái tóc, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp quyến rũ diễm lệ trên khuôn mặt.
Người này không ai khác chính là Ngân Tô.
Ngân Tô bước đi trên hành lang, đi dạo qua các phòng khác một vòng.
Trong những căn phòng này đều trồng hoa nguyệt quế, chủng loại cổ quái kỳ dị, quả thực đang thách thức giới hạn thẩm mỹ của con người.
Trong phòng trừ hoa nguyệt quế, không có nhiều thứ hữu dụng.
Nhưng Ngân Tô ở một căn phòng, thấy được hạt giống được bảo quản rất tốt, đầy ắp cả căn phòng.
Ngân Tô không phát hiện ra vật dụng gì hữu ích, trên đường quay lại chỗ ban đầu lúc đi vào, nhìn thấy khu vực chứa hạt giống hoa nguyệt quế.
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
Mỗi khi nàng đi ngang qua, những người gặp phải đều sợ hãi quay người lại chào nàng, có vẻ rất sợ nàng.
Khóe môi Ngân Tô nở nụ cười tươi hơn, thuận miệng gọi một cô bé đang ôm giỏ hoa, "Ngươi, lại đây."
Cô bé nhìn quanh một chút, xác định không có ai khác, sắc mặt trắng bệch, run rẩy bước đến trước mặt Ngân Tô.
"Chủ, chủ nhân. . ."
"Sợ ta vậy sao?" Ngân Tô đưa tay nâng cằm cô bé lên, khiến nàng nhìn mình: "Gan nhỏ như vậy đấy. . . Không được như thế đâu."
Mặt cô bé trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, dường như sắp mất mạng đến nơi.
Chủ nhân. . . Có phải muốn bắt nàng làm phân bón hoa.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong mắt cô bé càng sâu.
Ngân Tô buông tay ra, thuận tay lấy hoa trong giỏ của nàng, cầm trong tay thưởng thức, "Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là Quản gia trong trang viên."
Vốn cho rằng sẽ nghe thấy chủ nhân tuyên án tử hình mình, ai ngờ không phải, cô bé có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô cài cành hoa nguyệt quế lên tóc cô bé, "Ngươi cứ gọi là Tiểu Nguyệt đi."
Cuối cùng Tiểu cô bé cũng hoàn hồn, "Ta. . . Ta không cần làm phân bón hoa sao?"
Ngân Tô khoanh tay trước ngực, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: "Ngươi bé tí tẹo thế này, làm phân bón hoa cũng chẳng có tác dụng gì."
". . ."
Nàng vô dụng đến thế sao?
"Đừng ngẩn ra đấy nữa, bây giờ ngươi là Quản gia, có rất nhiều việc phải làm."
". . ." Quản, Quản gia! Tiểu cô bé nuốt nước bọt: "Quản. . . Quản gia đâu ạ?"
Quản gia cũ đâu? Hắn đi đâu rồi?
"Hắn không nghe lời." Ngân Tô dừng lại một chút: "Ngươi cũng đừng học theo hắn, bằng không thì ngươi phải đi bầu bạn cùng hắn."
Quản gia mới nhậm chức Tiểu Nguyệt: "! ! !"
Quản gia. . . Cũng bị làm phân bón hoa sao?
Từ khi cô vào trang viên đến giờ, người cô thấy nhiều nhất chính là Quản gia, mỗi ngày hắn sẽ sắp xếp công việc của bọn họ, truyền đạt mệnh lệnh của chủ nhân.
Tiểu Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không muốn bị làm phân bón hoa, nhắm mắt nói: "Chủ nhân, ta là hoa nô, sao có thể làm Quản gia?"
"Ta làm gì, cần phải giải thích với ngươi sao?"
". . . Không cần."
Ngân Tô hài lòng gật đầu: "Đi theo ta."
". . . Vâng."
Ngân Tô đi về phía khu trồng trọt.
Trong trang viên ngoài Đấu Tuyết, chủ nhân này ra thì còn có quản gia, người cắm hoa, nông dân chuyên trồng hoa, hoa nô.
Hoa nô có địa vị thấp nhất, làm những việc vặt như hái hoa, quét dọn vệ sinh,...
Còn nông dân chuyên trồng hoa thì làm việc cho người cắm hoa.
Người cắm hoa thì rất nhàn, chủ yếu là bồi dưỡng các loại hoa nguyệt quế mới, chăm sóc khu trồng trọt của mình, ra lệnh cho nông dân chuyên trồng hoa làm việc.
Ngân Tô nhảy lên làm chủ nhân, những người này trong trang viên không một ai phát hiện ra nàng là giả.
Trừ Đấu Tuyết ra thì những NPC này cũng không thông minh lắm, độ linh hoạt hoàn toàn không bằng trong phó bản.
Nhưng mà phạm vi thiết lập của quái vật này hình như không có quy tắc, vậy thì làm thế nào để rời đi đây? Bồi dưỡng ra hoa nguyệt quế cầu vồng sao?
"Chủ nhân, người xem."
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn về phía người cắm hoa phía trước.
Người cắm hoa chỉ vào một gốc hoa nguyệt quế màu tím nhạt trước mặt, mong đợi nhìn Ngân Tô: "Chủ nhân, đây là giống hoa mới mà ta vừa bồi dưỡng..."
"Rác rưởi." Giọng điệu của Ngân Tô lạnh lùng, phân phó cho quản gia mới nhậm chức Tiểu Nguyệt: "Nhổ nó lên."
Vẻ chờ mong của người cắm hoa biến sắc.
Tiểu Nguyệt nhìn người cắm hoa, trước kia thân phận của cô trong trang viên rất thấp, ai cũng dám sai bảo cô, những người cắm hoa cao cao tại thượng này căn bản không quan tâm đến mạng sống của những hoa nô như bọn họ.
Cô bản năng e ngại người cắm hoa.
Nhưng...
Bây giờ cô là Quản gia rồi mà!
Tiểu Nguyệt nghĩ tới đây, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên nhổ gốc hoa nguyệt quế đó.
Người cắm hoa trơ mắt nhìn thành quả của mình bị nhổ lên, cũng không dám hé răng oán hận nào.
Tiểu Nguyệt nhìn biểu cảm trên mặt người cắm hoa, có một loại cảm giác thoải mái chưa từng có, ném cây hoa nguyệt quế xuống đất, còn dùng sức giẫm lên hai cái.
"Lần sau mà mang thứ dơ bẩn như vậy ra làm ô uế mắt ta, thì ngươi cứ chuẩn bị đi làm phân bón hoa đi." Giọng Ngân Tô lạnh lùng vọng tới.
Người cắm hoa: ". . . Vâng."
Ngân Tô dẫn theo Tiểu Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, đi đến đâu thì nhổ đến đó.
Mỗi người cắm hoa đều bị Ngân Tô khiển trách một lần, mắng bọn họ không có tính sáng tạo, không bồi dưỡng được hoa nguyệt quế ưu tú, không xứng làm người cắm hoa.
Nếu tiếp tục thế này, bọn họ không cần ở lại trang viên nữa.
Những người cắm hoa không dám hé răng oán hận nào, chỉ dám thảo luận sau khi nàng đi khỏi.
"Hôm nay chủ nhân bị sao vậy?"
"Chẳng phải vừa có người dâng lên hoa nguyệt quế cầu vồng... Sao không thấy nàng rời đi, mà lại cả Quản gia... Người kia có phải là gạt chủ nhân không?"
"Còn cần phải nói, chắc chắn là vì chuyện đó, chủ nhân mới tức giận. Ai ai cũng bị đưa vào trang viên, chắc cũng là vì chuyện này mà Quản gia bị đổi hết..."
"Nhưng mà tiểu nha đầu đó là hoa nô, dựa vào cái gì mà được làm quản gia?"
"Quyết định của chủ nhân thì không ai dám nghi ngờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận