Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 134: Vĩnh Sinh thôn (24) (length: 7777)

Ngân Tô ngồi xuống dưới gốc cây lớn, nhìn chằm chằm vào chiếc rương mà ủ rũ, cái này chẳng lẽ phải dùng tay mang về sao?
Có cách nào để cung điện không ăn đồ nữa không? Không giải quyết được vấn đề này, căn bản không thể thả các vật sống khác vào được...
Đúng là một rắc rối lớn!
Ngân Tô đang lo lắng thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt xanh lục đang phát sáng, một vật đầu dài màu đen mảnh mai treo giữa những dải lụa đỏ, nhìn nàng chằm chằm đầy ác ý.
Ngân Tô: "...".
Quái vật: "...".
Một người một quái im lặng đối mặt, không ai nhúc nhích.
Có lẽ qua một phút, có lẽ hai phút... Chỉ thấy Ngân Tô đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, nhanh nhẹn đứng dậy, hai ba bước leo lên cây.
Vật đầu dài mảnh mai kia rõ ràng ngẩn người, thấy đồ vật dưới cây tiến lại gần, nó liền lập tức lướt sang cành cây khác.
Bạch Lương Dịch còn đang nghĩ về đạo cụ không gian: "? ? ?"
Ngân Tô hành động quá nhanh, Bạch Lương Dịch nghe thấy tiếng động chỉ nhìn thấy chân nàng sắp biến mất trong đám lụa đỏ, hoàn toàn không biết nàng đột nhiên lên cây làm gì.
Bạch Lương Dịch nhìn cành cây khô rung lắc không thôi, có thứ gì đó đang tán loạn, đuổi bắt nhau bên trong, cành cây này rung xong thì cành khác lại bắt đầu run rẩy, giữa những dải lụa đỏ bay phấp phới vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết.
"..."
Nàng đang làm gì vậy! !
Bạch Lương Dịch đương nhiên không thấy Ngân Tô gặp chuyện gì, vì thấy thế nào thì con mèo kêu thảm thiết kia cũng là bên yếu thế hơn.
Trên cây ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Bạch Lương Dịch cẩn thận di chuyển đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Soạt..."
Cô gái mặc áo khoác đen từ giữa những dải lụa đỏ rơi xuống, lụa đỏ phía sau lưng nàng giương lên, quấn vào mái tóc đen của nàng, ánh trăng lạnh lẽo hắt bóng nàng xuống mặt đất bên cạnh, vặn vẹo thành một cái bóng dài mảnh.
Bạch Lương Dịch lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào con mèo đen đang quấn đầy lụa đỏ trong ngực nàng, chỉ lộ ra cái đầu mèo.
Hắn đối diện với đôi mắt xanh biếc đến đáng sợ của con mèo đen, lại lùi về sau một bước, chuẩn bị sẵn sàng nghiền nát nó thành từng mảnh.
"Đây là đồ vật tối hôm qua?" Bạch Lương Dịch nhớ tối qua đã thấy một vật tương tự như vậy, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc kia.
Ngân Tô: "Có thể vậy."
Bạch Lương Dịch: "Ngươi không giết nó?"
"Giết làm gì? Coi nó như thú cưng nuôi không phải rất tốt sao?" Ngân Tô trìu mến vuốt ve cái đầu mèo đen không động đậy được, chậm rãi nói: "Con mèo đáng yêu như vậy, ai nỡ ra tay chứ."
Đôi mắt mèo xanh biếc trừng trừng nhìn Ngân Tô, nhe răng trợn mắt với nàng, hận không thể cắn xé nàng ra thành từng mảnh.
Bạch Lương Dịch: "...".
Ngay cả những người yêu mèo khi nhìn thấy con mèo đen này cũng sẽ không thấy nó đáng yêu chứ?
Đôi mắt đen của nó hơi lồi lên, lông cũng không mượt mà, toàn bộ ngũ quan... Nói thế nào nhỉ, giống như bị sai lệch vị trí, tóm lại nó không liên quan gì đến đáng yêu cả, mà đáng sợ thì lại đúng.
Người chơi nào mà không muốn đánh chết nó chứ?
Nàng lại muốn xem nó là thú cưng để nuôi? Điên rồi sao? !
...
...
Bạch Lương Dịch cách xa thú cưng nhỏ của Ngân Tô một chút, đoán là biết mình không thuyết phục được nàng, ba mẹ đều qua đời, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ngươi có đạo cụ không gian?"
"..." Ngân Tô cũng không xác định cung điện rốt cuộc là cái gì, nếu nói nó là đạo cụ thì nó lại nằm riêng một hàng trên bảng cá nhân.
Nếu nói nó là kỹ năng thì kỹ năng thiên phú mỗi người chỉ có thể có một cái.
Nhưng công năng của nó đúng là có thể chứa đồ, cho nên tạm thời cứ coi như nó là một đạo cụ không gian đi.
Ngân Tô không trả lời Bạch Lương Dịch, Bạch Lương Dịch cũng thức thời không hỏi thêm, nhưng ngầm thừa nhận Ngân Tô có đạo cụ không gian.
"Sau này vẫn nên ít dùng đạo cụ không gian trước mặt người khác." Bạch Lương Dịch nhắc nhở nàng một câu: "Đạo cụ không gian trong game rất hiếm, dễ bị người ta để ý."
Cho dù là hắn thấy đạo cụ không gian cũng sẽ động lòng, đừng nói đến những người chơi hoàn toàn không có đạo đức trong trò chơi.
Ngân Tô liếc nhìn hắn một cái, gật đầu tỏ vẻ đã biết. Rồi một giây sau, nàng ngay trước mặt Bạch Lương Dịch ném bia đá vào trong cung điện.
Bạch Lương Dịch: "...". Đúng là phí lời mà!
Từ từ...
"Ngươi lấy bia đá đi làm gì?" Hơn nữa, bia đá to như vậy cũng có thể cất vào, vậy thì cái rương sao lại không cất vào được... Bạch Lương Dịch biểu thị không hiểu.
"Bia đá này bẩn quá rồi, ta đổi cho bọn họ một cái mới." Khóe môi Ngân Tô không kìm được mà nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ý cười: "Người ta đến nhà làm khách, sao có thể không có chút quà tặng được."
Đầu óc Bạch Lương Dịch lại tiếp tục đình công, không hiểu gì, cảm thấy nàng đang phát điên.
Ngân Tô lấy bia mộ của Trương Minh họa ra, dùng đạo cụ trong cửa hàng dính lại cho chắc rồi lại đặt về chỗ cũ. Lấp xong chút đất cuối cùng, Ngân Tô phủi bùn trên tay, đi vòng quanh mộ bia thưởng thức thành quả lao động của mình.
Hy vọng dân làng sẽ thích món quà mà nàng đã dốc lòng chuẩn bị.
Bạch Lương Dịch thần sắc chết trân nhìn chằm chằm tên trên bia mộ, trong lòng không ngừng gào thét -- nàng lấy bia mộ từ đâu ra vậy! !
Rõ ràng cùng là một phó bản, tại sao cách chơi của nàng lại khác người chơi bình thường thế! !
...
...
Trên đường về Bạch Lương Dịch vẫn còn hơi hoảng hốt, cho nên khi Ngân Tô gặp tân nương đứng trước cửa nhà người khác nhiệt tình chạy lên giúp đỡ thì trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì quá lớn.
Mà lần này Bạch Lương Dịch đã nhìn rõ bộ dạng của những cái bóng đen kia, đều là những tân nương mặc hỉ phục.
Càng quái dị là tất cả bọn họ đều không có tròng mắt.
Bạch Lương Dịch nhìn vào chiếc rương bên cạnh chân mình... Lẽ nào tròng mắt trong rương là của những cô dâu này? Có phải dân làng đã móc mắt họ ra không? Tại sao?
Ngân Tô túm một dải lụa đỏ, giúp mấy cô dâu về nhà.
Những cô dâu này tuy không tấn công nàng, nhưng nàng cảm giác được bọn họ mạnh hơn một chút so với những cô dâu mà nàng từng gặp, không biết có phải là vì mất đôi mắt kia hay không, hay là vì bản thân những cô dâu này vốn đã mạnh hơn.
"Mắt của các ngươi..." Ngân Tô lại một lần nữa giúp một cô dâu rồi thử thăm dò hỏi: "Không muốn tìm lại sao? Không có mắt thì bất tiện lắm."
Cô dâu đưa tay sờ hốc mắt, ngón tay cắm thẳng vào sâu bên trong hốc mắt mò mẫm, nàng ngơ ngác lẩm bẩm: "Mắt... Ta không có mắt sao? Mắt của ta đâu? Mắt... mắt của ta, ngươi có thấy mắt của ta không? Tại sao nó lại biến mất rồi..."
Ngân Tô: "...".
Ngân Tô nhanh chóng ngắt mạch suy nghĩ của cô dâu, trấn định ung dung đẩy cô ta về phía cửa: "Mau về nhà đi, người nhà của cô đang đợi, đừng để họ chờ lâu nhé."
"Về nhà... Đúng, về nhà, ta muốn về nhà." Cô dâu quả nhiên quên mất chuyện đôi mắt, vẻ mặt dữ tợn trở lại bình thường, thậm chí còn nở nụ cười hạnh phúc.
Nhìn cô dâu đi đoàn tụ cùng người nhà, Ngân Tô xoay người trở lại đường lớn.
Xem ra các cô dâu đều không nhớ rõ mắt mình đã biến mất, cũng không thể tìm lại mắt.
Dân làng đặt mắt của các cô dâu dưới bia đá, ngày ngày dùng máu bôi lên bia đá, là để phong ấn họ sao?
Có vẻ dân làng rất sợ hãi những cô gái bị gả đi này.
"Oanh --"
Ngân Tô và Bạch Lương Dịch cùng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Là hướng nhà Trương Dương.
Có chuyện xảy ra rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận