Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1056: Quái vật thế giới ta giúp các ngươi (length: 8029)

Dương Phỉ thực sự nghĩ mãi không ra, làm sao chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, mọi chuyện lại trở nên không thể kiểm soát như thế này.
Điều không thể kiểm soát nhất chính là...
Hiện tại, 'Cấp trên' mới nhậm chức của nàng đang ngồi trong nhà nàng, uống loại rượu ngon nàng cất giữ, thưởng lãm ngôi nhà của nàng.
Vẻ thong dong tự tại kia khiến Dương Phỉ hoài nghi đây có phải là nhà mình hay không.
Raymond đứng trong góc nhỏ, cố giảm bớt sự hiện diện của mình, giả bộ như không tồn tại.
"Đây là chồng ngươi? Tên gì?" Ngân Tô đứng trước một tấm ảnh chụp chung, chỉ vào người đàn ông trong ảnh.
Dương Phỉ đang nhắn tin cho chồng mình, bảo anh đừng về.
Nghe Ngân Tô nói vậy, ngón tay cô run lên, sau đó lại làm ra vẻ mặt bình thường trả lời: "... Phổ Lai."
Ngân Tô khen một tiếng: "Rất đẹp trai... Nhưng hắn và đội trưởng Lôi trông không giống nhau, hai ngươi chắc chắn là anh em ruột chứ?"
Dương Phỉ: "Raymond hồi nhỏ từng phẫu thuật thẩm mỹ."
Ngân Tô nhìn người trong hình, rồi lại nhìn Raymond, "Đây là thay luôn cả khuôn mặt à?"
"Hồi bé gặp phải lưu manh, bị thương ở mặt, sau này mới đi phẫu thuật chữa trị."
Dương Phỉ vừa trả lời câu hỏi của Ngân Tô, vừa cầu nguyện chồng mình sẽ đọc được tin nhắn.
Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, cửa đã có tiếng động mở ra.
Trong nháy mắt tuyệt vọng ập đến.
"À..." Ngân Tô nhìn về phía cửa, như cười mà không cười: "Chồng ngươi về rồi kìa."
Cánh cửa từ từ mở ra, Dương Phỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của chồng bước vào.
Dương Phỉ rất muốn hét lên một tiếng rồi chạy.
Nhưng Ngân Tô đã đặt tay lên vai cô, âm thanh nghẹn ở cổ họng.
"Ta về rồi." Giọng người đàn ông vang lên: "Raymond, sao hôm nay em cũng đến đây?"
Raymond gượng gạo cười, gọi một tiếng: "Anh."
Ánh mắt Phổ Lai lướt qua mặt Raymond, dừng lại trên mặt vợ mình, cùng với người lạ đang đứng cạnh vợ mình.
Phổ Lai đã nhận ra bầu không khí có chút không ổn, đứng ở cửa không đi vào trong nữa: "A Phỉ, vị này là?"
"Nàng..."
Trong lúc nhất thời, Dương Phỉ không biết phải giới thiệu nàng như thế nào.
Thấy vợ mình sắc mặt do dự và nghiêm trọng, Phổ Lai càng thêm cảnh giác.
Ngay lúc này, Phổ Lai bỗng thấy sau lưng lạnh toát, một luồng sức mạnh thô bạo không hề báo trước đẩy anh vào trong cửa.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng sập lại, gió xộc vào phòng.
Mắt Phổ Lai tối sầm, anh chỉ kịp lấy ra vũ khí tùy thân, còn chưa kịp hành động thì vũ khí đã bị tuột khỏi tay.
Chất lỏng sền sệt từ trên cao nhỏ xuống, rơi vào gáy, vào lưng anh...
Trong lúc hỗn loạn, Phổ Lai chộp được một vật ẩm ướt, cục mịch, đưa lên xem thì ra là xi măng.
Nhà cửa sạch sẽ, xi măng từ đâu ra?
Nước... xi măng?
Chỉ vừa lóe lên ý niệm đó, toàn thân Phổ Lai đã dính đầy xi măng, đè anh nằm sấp xuống đất, không thở nổi.
"Cộp cộp cộp..."
Phổ Lai nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
Anh khó nhọc quay đầu lại, vừa hay thấy người lạ kia đang từ từ cúi người, cười híp mắt chào anh: "Chào anh, tiên sinh Phổ Lai."
Phổ Lai ngước đầu nhìn vợ mình.
Dương Phỉ đứng cách đó không xa, giận dữ mà bất lực nhìn anh.
"Ái chà, được đấy, đừng có bắt nạt người ta trước mặt vợ người ta như thế chứ."
Xi măng trên mặt đất bắt đầu co lại, dần dần tụ thành hình người, màu xi măng biến mất, lộ ra bộ quần áo bẩn thỉu của xi măng quái.
"Dương bộ trưởng, dìu tiên sinh nhà cô dậy đi."
Dương Phỉ cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của vật này, qua hình dáng cũng đoán được vật này là gì.
Nhưng thấy Ngân Tô không hề ngạc nhiên, Dương Phỉ liền biết tên tội phạm truy nã này cùng một phe với cô.
Dương Phỉ vội vàng tiến lên giữ tay chồng mình lại, lắc đầu với anh, không cho anh manh động.
Phổ Lai bị vợ giữ lại, dù nghi ngờ nhưng vẫn có chút tin tưởng vợ mình, nên không có hành động gì.
Xi măng quái phẩy tay áo đi vào trong, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế salon, hai chân gác lên ghế, dáng vẻ đại tỷ đầu Ngọa Ngoan Nhân lập tức lộ ra.
Còn nữ sinh đang đứng trước mặt anh thì hai tay đút túi áo khoác, cười nhạt nhìn anh.
...
...
Phổ Lai mất chút thời gian để hiểu ra tình huống hiện tại.
Anh nhìn nữ sinh đang tựa vào bàn bên cạnh, rồi lại nhìn cái thứ bẩn thỉu đang nằm trên ghế salon, hai tay ôm ngực...
"Nể mặt Dương bộ trưởng, ta có thể cho tiên sinh Phổ Lai một cơ hội lựa chọn, hoặc là gia nhập chúng ta, hoặc là chết."
Dương Phỉ: "..."
Ta còn phải cảm ơn ngươi ấy.
Phổ Lai: "..."
Anh còn có lựa chọn nào à!
Vợ anh đang nằm trong tay bọn họ, anh không đồng ý chẳng khác nào tự đi tìm cái chết.
Dương Phỉ cũng không muốn chồng mình đi theo vết xe đổ của mình, nhưng Ngân Tô rõ ràng sẽ không bỏ qua cho Phổ Lai.
Chưa kể tên của anh trong lệnh truy nã, chỉ riêng những sợi tóc kỳ quái trên người cô ta cũng đủ khó đối phó rồi.
Còn cả ấn ký khống chế cô nữa...
Khả năng Phổ Lai trốn thoát cũng rất thấp.
Với sự hiểu biết của cô về chồng mình, anh sẽ không bỏ rơi cô.
Năm phút sau.
Phổ Lai nhìn cái ấn ký mới xuất hiện trên cánh tay, sắc mặt còn u ám hơn cả Dương Phỉ.
Ngân Tô hơi nhếch cằm, bắt đầu vẽ bánh: "Đừng có mất hứng như vậy chứ, đi theo ta, sẽ có tương lai hơn nhiều so với các người hiện tại."
"..."
Cái tương lai này không cần cũng được.
"Thời gian không còn sớm, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã." Ngân Tô còn làm chủ hơn cả Dương Phỉ, thu xếp mọi chuyện xong xuôi, liền lễ phép hỏi: "Ta ngủ phòng nào?"
"..."
Nhà Dương Phỉ ngoài những phòng chức năng khác, chỉ có hai phòng ngủ, cô và Phổ Lai ngủ phòng chính, phòng còn lại Raymond thi thoảng ngủ khi ở lại.
Giờ chỉ có thể cho Ngân Tô ngủ phòng đó, Raymond và xi măng quái thì ngủ phòng khách.
Chờ Ngân Tô về phòng, ba người nhà Dương Phỉ cũng trở về phòng ngủ chính, nhìn nhau vài giây, sau đó Dương Phỉ bắt đầu bùng nổ với Raymond.
"Rốt cuộc là anh làm gì mà chọc phải cô ta vậy!"
Raymond cảm thấy mình bị oan, "Tôi nào có chọc vào cô ta, là cô ta tự tìm tới cửa! Với lại cô ta biết chị là chị dâu của tôi, còn đích danh muốn tìm chị..."
Nói đến đây, Raymond chợt hiểu ra: "Chị dâu, có khả năng là do tôi bị liên lụy từ chị không?"
Dương Phỉ: "..."
Dương Phỉ nghĩ đến việc Ngân Tô nhất định phải cho cô thăng chức, nhất thời không thể phản bác.
Trong phòng ngủ chính rơi vào im lặng một lúc.
Cuối cùng Phổ Lai lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Không bàn đến cái đó nữa, cái thứ này, thật sự tà môn như vậy sao?"
Anh chỉ vào ấn ký trên cánh tay.
Dương Phỉ còn không muốn nhớ lại chuyện mình đã trải qua: "Rất tà môn, chắc là một loại di vật mang tính khế ước nào đó."
Phổ Lai chưa từng trải qua, lúc này cũng không cảm thấy cơ thể có gì khó chịu.
"Thử trước xem có thể loại bỏ ấn ký này không."
Dương Phỉ nắm lấy tay Phổ Lai, "Nếu để cô ta phát hiện thì..."
Raymond cũng nói: "Cô ta rất đáng sợ."
Hai hàng lông mày của Phổ Lai nhíu chặt không kém gì hai người kia, "Cô ta không giết chúng ta mà chỉ khống chế, chứng tỏ chúng ta còn có tác dụng với cô ta, tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải tìm cách xóa bỏ ấn ký này."
"Hì hì ha ha, cần ta giúp các ngươi sao?"
Giọng nói âm trầm vang lên sau lưng Raymond, làm cậu ta giật bắn mình.
Xi măng không biết đã vào từ lúc nào, đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bọn họ, cười đến biến thái.
Hoạt động phúc lợi rút thưởng danh sách:
【Nàng vui cái quỷ gì a】Một cố mà biết 【Hầu như không có】 Nuôi rùa đen xuyên sơn giáp Mọi người tích cực nhắn lại, tỉ lệ trúng vẫn rất lớn đấy~
Bạn cần đăng nhập để bình luận