Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 909: Ốc đảo (31) (length: 7810)

14 người chơi, chết mất 3 người.
Úc Từ Linh, Vạn Mặc Lương, Giới Nặc, Ngân Tô bốn người không có ở đây.
Còn lại 7 người chơi còn sống đều ở chỗ này.
Tiên phong đến Tuyên Thao Thao mở miệng trước: "Là quái vật, nó đào hang vào."
Lúc nàng tiến vào, vừa vặn thấy quái vật túm lấy La Hoa kéo vào trong động kia.
May mà cái động kia quá nhỏ, chỉ đủ một chân của La Hoa đi vào, nàng cùng Du Thành Phú cùng nhau túm La Hoa trở về.
Quái vật thấy không có lợi thì bỏ chạy.
Tưởng Vân Khê: "Vừa rồi cào cửa là cái thứ quỷ gì? Không mở cửa được thì đào hang? Thế này thì ai mà phòng được... Đào hang động tĩnh lớn như vậy, mọi người đều không nghe thấy sao?"
Du Thành Phú đối với Tiểu Đệ vẫn rất tốt, liên tục rót thuốc cho hắn, mặt âm trầm đáp một câu: "Dù sao ta không nghe thấy."
Tiếng cào cửa bọn họ đều nghe được, sau khi âm thanh kia biến mất, bọn họ tưởng quái vật đêm nay đã đi.
Hắn còn nói chuyện với La Hoa đấy chứ...
Nhưng mà nói qua nói lại liền phát hiện trước mắt có thêm một bóng đen, quái vật lặng yên không tiếng động đã xuất hiện.
Tuyên Thao Thao hỏi: "Là quái vật mà các ngươi gặp ở ngoài thành sao?"
Du Thành Phú nghiến răng nghiến lợi: "Chính là cái thứ đó..."
Tưởng Vân Khê kỳ quái: "Không phải có tường thành sao, chúng làm sao vào thành được?"
"Chẳng phải chúng đào động, đào hang chui vào sao."
"Không thể nào..."
"Tường thành có lẽ sẽ mất tác dụng, bây giờ vào chỉ là thăm dò đường thôi... A!" Chân Tưởng Vân Khê đột nhiên bị sa mạc hóa, cả người lâm vào cát lún.
Mục Vô Thanh ở gần nàng nhất, nhanh chóng lao tới giữ chặt nàng.
Tưởng Vân Khê ngừng lại xu thế bị lún, lập tức hét lên một tiếng: "Phía dưới có cái gì đang kéo ta!"
Con quái vật đáng chết không chịu đi! !
Quái vật càng lúc càng mạnh, Mục Vô Thanh cũng đỏ mặt tía tai, chân bị kéo về phía hố cát.
Mục Vô Thanh bị kéo về phía hố cát, Ô Bất Kinh vô thức đưa tay níu lại cánh tay hắn, một tay khác giữ chặt khung cửa sau lưng, tránh mình cũng bị kéo đi.
Tuyên Thao Thao túm lấy người nhỏ tuổi nhất là Sắc Vi ném ra ngoài cửa, quát Du Thành Phú một tiếng: "Ngươi nhìn cái gì đấy, còn không mau tới giúp!"
Du Thành Phú: "..."
Lúc này mà không giúp, vậy kế tiếp gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ rơi vào thế đơn độc.
Cho nên Du Thành Phú không nói gì, thả La Hoa xuống rồi đi tới hỗ trợ.
Du Thành Phú khỏe mạnh, có hắn gia nhập, lập tức khiến thân người Tưởng Vân Khê lộ ra khỏi cát.
Tưởng Vân Khê từ từ bị kéo lên, con quái vật túm lấy bắp chân nàng, cũng dần dần lộ ra, nó hung tợn nhe răng về phía bọn họ gào thét, vẫn không chịu buông Tưởng Vân Khê ra.
"Vụt!"
Một vòng ánh sáng vàng rực rỡ bắn thủng bàn tay quái vật, quái vật kêu thảm một tiếng, cả cánh tay hóa thành cát rơi vào trong hố cát.
Quái vật oán độc trừng bọn họ một cái, đầu chìm vào cát, mặt đất nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Viên phi tiêu vàng rực kia xoay một vòng giữa không trung rồi bay về tay Tuyên Thao Thao.
Tưởng Vân Khê ngồi dưới đất, còn chưa kịp thở phào, Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh đứng ở bên kia đồng thời sụt xuống, mặt đất Lưu Sa hóa nhanh chóng lan rộng ra.
Ô Bất Kinh đứng ở rìa, người loạng choạng một chút, chỉ nửa bước nữa là lún xuống, hắn vội vàng bò ra khỏi cửa phòng.
Du Thành Phú bế La Hoa nhảy lên tường, Tưởng Vân Khê ngồi trên đất lăn hai vòng, áp vào một bên tường.
Cả căn phòng, gần như hoàn toàn bị cát nuốt, ván gỗ và bàn ghế rơi vào trong cát, biến mất không còn dấu vết.
Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh bị kẹt ở giữa.
Cũng may quái vật không có túm lấy bọn họ, tốc độ chìm xuống không tính là nhanh.
Những người khác bám vào bức tường chưa bị cát nuốt, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng, ngay sau khi bọn họ ra ngoài, toàn bộ mặt đất trong phòng đã hoàn toàn bị cát nuốt.
"Quái vật đâu?"
"Cứu người trước."
"Đáng chết..."
"Dây thừng, dây thừng!!"
Dây thừng được ném vào, Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh bắt lấy dây thừng, mấy người hợp lực kéo bọn họ ra.
Nhưng lần này lực cản so với vừa nãy còn lớn hơn, đám cát như bám vào người bọn họ, người sắp bị kéo thành hai nửa.
"Không được, căn bản không kéo ra được... Tiếp tục dùng sức nữa, ta sợ người bọn họ sẽ bị kéo đứt mất." Tưởng Vân Khê giữ chặt dây thừng, không dám dùng lực nữa, gọi vào trong: "Hai người đừng nhúc nhích, quái vật vẫn chưa xuất hiện, tốc độ lún xuống không nhanh, chúng ta nghĩ cách."
Tuyên Thao Thao không dám lơ là cảnh giác, con quái vật kia có thể tự do di chuyển trong cát, nó có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào bên cạnh họ.
Huống chi đã bị cát nuốt quá nửa người, không có chút cảm giác an toàn nào...
Tuyên Thao Thao liếc nhìn Mục Vô Thanh: "Ngươi có đạo cụ phòng ngự nào thì dùng trước đi, đừng để nước đến chân mới nhảy, quái vật cũng sẽ không chờ ngươi dùng đạo cụ."
Mục Vô Thanh trầm mặc gật đầu.
Ngoài cửa, Du Thành Phú nhìn chằm chằm đống cát kia, không khỏi lo lắng: "Cái thứ này có thể lan ra bên ngoài không? Con quái vật kia cũng không thấy bóng dáng... Chúng ta ở lại chỗ này rất nguy hiểm."
"Ngươi là nội gián à?" Tưởng Vân Khê cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi Tuyên Thao Thao là người đầu tiên tới cứu các ngươi đấy, ngươi muốn bỏ mặc nàng sao?"
Du Thành Phú cau mày: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta làm vậy là vì ta chắc? Ta chẳng qua là sợ không cứu được người thì chúng ta cũng bị rơi vào."
Tưởng Vân Khê: "Vậy ngươi mau nghĩ đi, có đạo cụ nào dùng được không."
Du Thành Phú: "..."
Đồ trên người Ô Bất Kinh trừ loại tấn công và phòng ngự, còn lại thì không nhiều đồ hỗ trợ, lúc này hình như chẳng có đồ nào dùng được.
"Có thể dùng đạo cụ dịch chuyển, đưa bọn họ đi không?" Ô Bất Kinh nghĩ ra một cách.
Tưởng Vân Khê cảm thấy cách này có thể được, "Có thể thử."
Tuyên Thao Thao có đạo cụ dịch chuyển, nàng kéo Mục Vô Thanh dùng đạo cụ, thân ảnh của hai người biến mất trong phòng, đúng lúc bọn họ biến mất, mặt đất khôi phục như cũ.
"Cẩn thận!!"
Tưởng Vân Khê hét lớn một tiếng, những người khác cũng phát hiện bất ổn, nhanh chóng chạy về các hướng khác nhau.
Nhưng một lúc sau, bên ngoài hành lang kể cả chỗ giếng trời, mặt đất đều đã bị cát nuốt.
Mà Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh vẫn bị nhốt trong Lưu Sa, vừa rồi còn chỉ đến lưng, lúc này đã sắp tới ngực rồi.
"Sao lại thế..."
"Quái vật... Đống cát này chính là bản thân quái vật!!" Ô Bất Kinh nhớ đến cánh tay bị cát nuốt vừa rồi của quái vật, kinh hoàng hét lớn.
Tưởng Vân Khê lập tức quay đầu nhìn Du Thành Phú.
Du Thành Phú như biết Tưởng Vân Khê đang nghĩ gì, mặt đen lại, giận dữ nói: "Lúc ở ngoài thành, bọn chúng có hình dạng quái vật hẳn hoi, căn bản không biến thành hình thái này."
Tưởng Vân Khê mặt hằm hè: "Nhất định phải giết nó!"
Trong lòng Du Thành Phú không muốn mạo hiểm, nhưng hắn không có lựa chọn. Ai biết sau khi quái vật nuốt Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh xong, mục tiêu tiếp theo có phải là hắn hay không.
Cho nên con quái vật này phải chết...
"Tấn công!"
Biết đám cát này là quái vật, đối phó sẽ dễ hơn rất nhiều.
Chỉ là những đòn tấn công sẽ truyền tới Tuyên Thao Thao và Mục Vô Thanh, cũng may hai người cũng có thể dùng đạo cụ phòng ngự, còn có thể phối hợp họ tấn công, ngược lại cũng không phải việc gì to tát.
Quái vật gầm thét vang trời, từng cánh tay bị cát nuốt từ trong cát vươn ra, giận dữ tấn công bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận