Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 449: Tỏ tình Quý (9) (length: 8121)

Ô Bất Kinh học không được kỹ xảo tán gái của Ngân Tô, nhưng hắn sẽ mượn thế của Ngân Tô, để Vân Vân không dám từ chối yêu cầu điêu khắc của hắn.
Thế là hai NPC người yêu, một người buồn bã u sầu, một người oán độc giận dữ cầm dao khắc bắt đầu điêu khắc.
Nhát dao xuống mạnh mẽ, phảng phất muốn băm vằm tất cả.
. . .
. . .
Tượng gỗ năm quan của Vương Đức Khang cũng nhanh điêu khắc xong.
"Anh yêu, anh giỏi quá!" Giọng người yêu vui mừng vang lên: "Nhưng mà, chẳng phải anh nói sẽ điêu theo dáng vẻ em sao? Sao lại giống anh như vậy?"
". . ."
Vương Đức Khang không có học qua điêu khắc, trong thế giới hiện thực cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Tượng gỗ trong tay hắn, nhìn tổng thể là một tác phẩm điêu khắc vừa kỳ quái vừa xấu xí, chỉ có thể nhìn ra đó là một hình người.
Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy nó xấu.
Nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không tiếp tục điêu khắc.
Vậy mà lúc này hắn nhìn kỹ khuôn mặt, càng nhìn càng cảm thấy tượng gỗ trong tay giống hệt mình. . .
"Không sao, anh yêu tặng nó cho em, thì tương đương với anh yêu ở bên cạnh em." Người yêu nói tiếp.
". . "
Vương Đức Khang nhìn tượng gỗ càng lâu, lại càng phát giác nó giống mình.
Vương Đức Khang tê cả da đầu, vội vàng dời ánh mắt: "Cái này không đẹp, lát nữa anh đưa em cái khác. . ."
"Đẹp quá đi." Người yêu không có thẩm mỹ, trực tiếp từ tay Vương Đức Khang cầm lấy tượng gỗ, mặt mày tràn đầy hạnh phúc: "Em rất thích, cảm giác như anh yêu đưa cả mình cho em vậy."
Câu nói sau cùng kia tựa như chạm vào dây thần kinh đau của toàn thân Vương Đức Khang, đưa tay muốn cướp lại tượng gỗ.
Đối phương đứng dậy, cầm tượng gỗ lùi lại hai bước, mặt cũng xụ xuống: "Anh làm gì vậy? Không muốn tặng đồ cho người ta à?"
Vương Đức Khang cảm thấy tượng gỗ đó rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể để trong tay người khác.
"Ngoan, trả lại cho anh." Vương Đức Khang đưa tay: "Anh cho em đổi một cái tốt hơn."
"Không có cái gì có thể tốt hơn cái này." Đối phương vuốt ve tượng gỗ trong tay, trên mặt lộ ra vài phần bệnh hoạn yêu kiều cười: "Anh yêu, đồ đã đưa ra ngoài, thì không có đạo lý thu lại. Người yêu lật lọng sẽ bị bỏ rơi đấy."
. .
. . .
Ô Bất Kinh nấp trong ghế, nhìn Vương Đức Khang và người yêu đột nhiên náo loạn lên, không biết chuyện gì xảy ra.
Ô Bất Kinh ngó ngó người yêu đang cố gắng điêu khắc, xích lại gần Ngân Tô, "Tô tiểu thư, hắn sao lại muốn lấy tượng gỗ về? Chẳng lẽ tượng gỗ không thể để trong tay NPC?"
Ngân Tô chống cằm, chăm chú nhìn Đông Lộ làm việc, nghe vậy cũng chỉ liếc nhìn sang phía Vương Đức Khang.
Vương Đức Khang đã động thủ cướp đoạt, người yêu của hắn không giao chiến với hắn, mà là vài cái né tránh rồi chạy thẳng ra ngoài quán triển lãm.
Nhân viên công tác đứng ở đằng xa nhìn, cũng không ngăn cản.
Ngân Tô không thấy được tình hình tượng gỗ trong tay Vương Đức Khang, lúc này cũng không rõ ràng lắm, đưa ra một câu trả lời mập mờ: "Chắc vậy."
Sau khi Vương Đức Khang và người yêu rời đi, trong quán triển lãm cũng chỉ còn lại Ngân Tô và Ô Bất Kinh bọn họ, hai người tình nhân NPC kia hẳn là tham quan xong liền ra ngoài, không có trải nghiệm điêu khắc gỗ.
Trong quán triển lãm yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ.
Đông Lộ vừa điêu khắc, vừa thầm mắng Ngân Tô, mắng xong lại bắt đầu suy nghĩ lại, rốt cuộc là khâu nào không đúng.
Vì lý do gì mà bây giờ nàng giống như một học viên, ngồi ở đây điêu khắc.
Ở đây điêu khắc, lẽ ra phải là nàng!
Nghĩ lại hồi lâu, Đông Lộ cảm thấy từ lần đầu các nàng gặp mặt, lúc nàng đi lên giữ chặt mình, thì đã bắt đầu không bình thường rồi.
Học viên trước đây, ai dám chủ động như vậy?
Nàng chủ động thì thôi đi, còn giống như một tên biến thái. . . Rốt cuộc ai mới là học viên! !
"Bảo Bối, đừng gọt nữa, chỗ này phải không đối xứng."
Đông Lộ nghĩ quá nhập tâm, không chú ý mình đã gọt đi gọt lại một chỗ vài chục lần, lúc này bị Ngân Tô nhắc nhở mới dừng lại.
"Vừa rồi em đang thất thần sao?" Ngân Tô lại không có ý định bỏ qua cho nàng, xụ mặt, nghiêm túc nói: "Em đang nghĩ ai vậy? Có phải em đang lén lút có người khác sau lưng chị không? Em đang nghĩ đến hắn sao?"
Đông Lộ: "? ? ?"
Nghe thử xem cô đang nói cái gì vậy! !
Đây là lời thoại của cô à? Cô nói xem! !
Đông Lộ cảm thấy mình không thể phản ứng cái tên điên này, Ngân Tô lại không định bỏ qua cho nàng, thỉnh thoảng buông ra hai câu phát biểu kỳ quái.
Đông Lộ bĩu môi tiếp tục điêu khắc, động tác tay nhanh hơn rất nhiều.
Bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này.
. . .
. . .
Nửa giờ sau.
Đông Lộ buông dao khắc, tay nghề của nàng tốt hơn Vương Đức Khang rất nhiều, chí ít nhìn tổng thể rất cân đối.
Ngũ quan. . . không nói giống như đúc, chỉ có thể nói là không hề liên quan.
Đông Lộ cầm tượng gỗ đưa cho Ngân Tô: "Xong rồi, chị xem thử đi."
Ngân Tô đưa tay về trong tay áo rụt lại, dùng quần áo đệm lên rồi cầm.
Đông Lộ: ". . ."
Đông Lộ tức đến suýt ném tượng gỗ, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, buông lỏng tay ra.
Ngân Tô căn bản không nhìn kỹ, cầm lấy tay trực tiếp ném vào cung điện.
Ngân Tô há mồm ra là khen loạn: "Bảo Bối khắc là đẹp nhất, chị nhất định sẽ hết mực trân quý."
Đông Lộ trơ mắt nhìn tượng gỗ biến mất, như bị sét đánh, nhịn không được lên tiếng: "Đó là em khắc mà. . ."
"Đúng vậy, Bảo Bối khắc nên đưa cho chị. . . Bảo Bối chẳng lẽ muốn đưa cho người khác? Em quả nhiên ở bên ngoài có người! !"
". . . Em không có!" Đông Lộ nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngân Tô nhìn chằm chằm nàng vài giây, cuối cùng sắc mặt hòa hoãn lại: "Đương nhiên là chị tin tưởng Bảo Bối rồi."
Đông Lộ giận dữ trừng mắt.
Người sau đáp lại bằng nụ cười dịu dàng cưng chiều.
". ." A a a a a! g·i·ế·t nàng đi! !
Quá trình hẹn hò ở quán triển lãm tượng gỗ là tham quan triển lãm, trải nghiệm điêu khắc.
Người chơi tự tay điêu khắc ra tượng gỗ có lẽ chính là nguồn phát ra nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này không có hiệu lực ngay lập tức.
Nhưng nhiệm vụ điêu khắc này, cũng có thể do NPC hoàn thành, chỉ cần bạn có thể thuyết phục đối phương.
Đợi đến khi Vân Vân cũng hoàn thành điêu khắc, Ô Bất Kinh học theo Ngân Tô cẩn thận, lúc Vân Vân để hắn nhìn thì hắn liền nhét ngay vào trong túi áo.
. . .
. . .
Đồ ăn ở Phố Mỹ Thực đều có thể ăn miễn phí, cho nên trại huấn luyện không có nhà ăn.
Nói cách khác hẹn hò theo dạng ăn uống, người chơi không thể nào thoát được.
Nhưng hẹn hò theo kiểu ăn uống là an toàn nhất. . . Trừ việc điểm thấp.
Bảng giá trị điểm có người chơi tìm được, có người thì không.
Nhưng đến giờ học muộn, phần lớn người chơi đều đã nắm giữ bảng giá trị điểm, biết mỗi con phố tương ứng với điểm số nào.
Lúc ban đầu không biết giá trị điểm, có người chơi trực tiếp mở nhiệm vụ hẹn hò ở phố Bắc Nhai, kết quả đương nhiên là bị thiệt.
Khi thời gian học muộn sắp đến, các người chơi lục tục quay về tòa nhà trại huấn luyện.
Còn người yêu của bọn họ, ở tòa nhà trại huấn luyện trực tiếp tách ra, rời đi bằng cái cửa nhỏ trước đó.
"Nguy hiểm quá. . . Hẹn hò ở Bắc Nhai, không cẩn thận là dính bẫy. Mẹ nó chứ, lúc đầu không biết bên đó nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa thì bị lừa c·h·ế·t rồi."
"May mà tôi không có đi Bắc Nhai. . ."
"Giá trị hẹn hò ở Bắc Nhai cao, mạo hiểm cũng đáng."
"Vẫn là đi theo dạng ăn uống an toàn, tuy điểm thấp, nhưng cày nhiều lần là được. . ."
"Các ông có tìm ra được quy tắc hay manh mối mới nào không?"
". . ."
Không có người chơi trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận