Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 394: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (32) (length: 8160)

Đoàn tàu từ trong bóng tối gào thét mà lao qua, đèn đuốc sáng trưng trong xe, quái vật Trương Dương vung vẩy móng vuốt nhào về phía nhân loại yếu đuối, há ra răng nanh sắc bén, máu tươi văng ra rơi vào cửa sổ xe, mơ hồ vô số bóng hình.
Ác ý cùng tàn khốc tại mỗi một khoang xe diễn ra.
Các người chơi còn muốn lợi dụng quy tắc bốn mươi tư đứng, để trưởng tàu giúp bọn hắn tiêu diệt bớt quái vật.
Ai ngờ bốn mươi tư đứng không có quy tắc, mà bọn quái vật còn bạo động, người chơi trực tiếp trở thành đối tượng bị quái vật truy sát.
Cát Sơn dùng sức phá tan hai con quái vật, kéo Thịnh Ánh Thu từ đống quái vật ra, cùng Ân tiên sinh tập hợp.
Ân tiên sinh đưa tay viết chữ trong không trung, chữ Định màu vàng thành hình, chữ vàng phóng lớn ra hướng vào trong bầy quái vật lan đi.
Quái vật bị kim quang quét trúng, thân thể đột nhiên cứng đờ định tại chỗ.
Cát Sơn thấy vậy, lập tức tung chân đá bay hai con quái vật gần họ nhất, quái vật bay ra ngoài đụng ngã một đám sau đó xông lên.
Ân tiên sinh chỉ định trụ đám quái vật gần nhất.
Quái vật phía sau không giới hạn, chúng điên cuồng lao về phía bọn hắn.
"A ——"
Tiếng rít cao vút gấp gáp từ nhiều hướng khác nhau, như lốc xoáy bao trùm tới.
Ba người cùng lúc che tai, mặt lộ vẻ thống khổ. Một tiếng so với một tiếng cao, sóng âm bức lui bọn họ lại cùng một chỗ, hầu như không còn sức phản kháng.
Tai, miệng và mũi Cát Sơn đều bị sóng âm làm chảy máu tươi.
Hai người kia cũng không khá hơn chút nào.
Cái tốt duy nhất là, âm thanh này đối với những con quái vật khác cũng hữu hiệu, lúc này trong xe ai cũng không nhúc nhích được.
Âm thanh chói tai sắc lạnh, như một thanh kiếm bén cắm vào đầu Thịnh Ánh Thu khuấy đảo, tay nàng run rẩy, dùng hết sức lực rút ra một cây lông vũ dài đỏ rực.
Thịnh Ánh Thu vung lông vũ như vung kiếm, vô số lông vũ nhỏ xíu bắn ra từ lông vũ, bắt lửa trong không khí, biến thành ngọn lửa lướt về phía đám quái vật.
...
...
Toa 01.
Ngân Tô dựa vào một bên chỗ ngồi, nhìn tóc quái đem mấy con quái vật không an phận quấn thành kén côn trùng trưởng thành, treo trên trần nhà.
Người duy nhất còn đứng được là Tiểu Thuần.
Hình bóng Tiểu Thuần không còn ngưng thực như trước, cô nương hơi mờ đáng thương, như một đóa lục bình, bị gió lốc kéo dài lay lắt.
Tiểu Thuần từ đầu đã không động thủ, giờ phút này cũng đang run rẩy, thở mạnh cũng không dám.
Đúng lúc này, tiếng rít từ toa xe bên cạnh truyền tới.
Âm thanh nhọn hoắt đột ngột, suýt chút nữa đưa Ngân Tô lên đường.
Tóc quái tựa hồ cũng không chịu nổi tiếng kêu này, từ trên trần nhà bò xuống, nhanh chóng phong bế cửa xe.
Đoàn tàu là loại xe không truyền âm, cửa xe vừa đóng lại, âm thanh chói tai biến mất.
Ngân Tô dùng ngón tay trỏ bịt tai xoa xoa, cảm giác thính lực khôi phục bình thường mới dừng lại.
Tóc quái hưng phấn kể lại cho Ngân Tô tình hình chiến đấu ở toa xe bên cạnh.
Ân tiên sinh, Thịnh Ánh Thu, Cát Sơn ba người bị quái vật bao vây.
Tiếng ca của nhân ngư suýt chút nữa làm ba người mất mạng, nhưng mà may mắn cô nương áo bào đen xuất hiện kịp thời, giết chết một con nhân ngư.
Tiếng ồn giảm đi, ba người thừa cơ trốn chạy tới toa 03.
Tóc quái hào hứng gào thét trong đầu Ngân Tô: "Lên lên lên, chúng ta cũng đi thôi!"
Ngân Tô không có hứng thú: "Muốn đi thì tự đi."
Tóc quái khóc lóc om sòm lăn lộn: "Đi mà đi nha, bọn họ trông có vẻ ngon lắm đấy."
"Không đi."
"..."
Tóc quái biết không thể thay đổi quyết định của Ngân Tô, chỉ có thể trút oán khí lên người mấy con quái vật bị treo trên trần nhà.
Những cái kén treo trên trần nhà nhanh chóng bị nó phát cuồng gặm hết.
Nó vẫn không thỏa mãn, quẩn quanh Tiểu Thuần, biến thái đi trêu chọc mắt cá chân Tiểu Thuần, quấn lên bắp chân nàng, hết đi lại về dò xét.
Tiểu Thuần run như cầy sấy, cũng không dám nhúc nhích.
Sợ đám tóc này biến mình thành một cái kén đen, rồi biến mất không một tiếng động.
Ngân Tô mặc kệ tóc quái, đi về phía phòng nghỉ nhân viên tàu.
Vốn cho rằng không mở được cửa, không ngờ vặn nhẹ tay nắm, cửa liền mở.
Trong phòng không có ai.
Ngân Tô xác định phòng nghỉ an toàn, cất bước đi vào.
Toàn bộ phòng nghỉ không tính là rộng, một chiếc giường tầng sắt, trên giường loang lổ vết máu.
Bên cạnh là một chiếc bàn, trên bàn chất một vài quyển sách, đều là ghi chép về đoàn tàu.
Ngân Tô tiện tay mở ra, rút ra được chút thông tin từ bên trong: Tuyến đường đoàn tàu D4444 là tuyến du lịch ngắm cảnh, từng được vinh dự là tuyến đường lữ hành đẹp nhất.
Vé xe của đoàn tàu D4444 rất khó mua, mỗi chuyến đều không còn chỗ ngồi.
Ngân Tô từ những ghi chép này, có thể nhìn thấy chiếc đoàn tàu từng náo nhiệt phồn hoa.
Ngân Tô còn tìm được một ít thư khen được đựng trong rương.
Nội dung đại khái là khen ngợi nhân viên phục vụ này nọ phục vụ tốt, hoặc là khen ngợi cả đoàn tàu có hoàn cảnh thoải mái dễ chịu...
Ngân Tô ngồi trong phòng nghỉ, kiên nhẫn mở từng phong xem xét.
Khi bóc đến phong thứ năm mươi ba, Ngân Tô thấy được nội dung khác lạ.
【Hôm nay khi lên xe liền cảm thấy không thoải mái, không biết có phải bị cảm hay không.
Chị nhân viên phục vụ thấy tôi khó chịu, ân cần hỏi có cần giúp gì không, tôi cũng ngại làm phiền, không ngờ chị ấy lại đi lấy nước rồi tìm cho tôi tấm thảm.
Chị nhân viên phục vụ nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe, nếu tôi có một người chị như vậy thì tốt, tôi nhất định phải viết thư khen ngợi mấy chị nhân viên phục vụ xinh đẹp mà tốt bụng này!
Có điều đáng tiếc là thời gian xuống xe của tôi không đủ, không thể đóng dấu, lúc quay về tôi vẫn muốn ngồi chuyến xe này, lúc đó nhất định phải đóng dấu.】 Đóng dấu... Dấu gì?
Ngân Tô tạm bỏ lá thư này qua một bên, tiếp tục bóc những lá khác.
Nàng tìm thấy tổng cộng bốn phong nhắc đến con dấu.
Là kỷ niệm chương của đoàn tàu D4444.
Khách lúc xuống xe có thể nhờ nhân viên phục vụ đóng dấu vào vé xe, làm kỷ niệm.
Vậy người chơi xuống xe có cần con dấu không?
Dù sao đây là một chuyến tàu du lịch ngắm cảnh, một hành trình trọn vẹn, đương nhiên là kết thúc bằng việc đóng dấu kỷ niệm chương.
Ngân Tô lại dùng Giám Định thuật quét một lần phòng nghỉ, phát hiện một cái hộp trên giường sắt, mở ra là một sợi dây chuyền nhuốm máu.
【Dây chuyền nhuốm máu: Dù nó dính đầy máu tươi, nhưng không khó để thấy được chủ nhân cũ từng rất yêu quý nó.】 【Giới hạn sử dụng: Giới hạn trong phó bản hiện tại】 【Số lần sử dụng: 1】 Ngân Tô cầm sợi dây chuyền nhuốm máu lên nhìn hai mắt, mặt dây chuyền cũng đã nứt ra rồi, không thấy được nó chỗ nào từng được yêu quý...
Ngân Tô từ phòng nghỉ đi ra, thử đi mở cửa phòng điều khiển.
Đáng tiếc, cửa phòng điều khiển vẫn không mở được.
...
...
Toa 07.
Pháp sư cùng Mạch Tử bị quái vật ép đến giữa xe, xung quanh họ có những tia sáng lưu chuyển, những quái vật nhào tới va vào những sóng ánh sáng đó lại bị đẩy lùi.
Mà mỗi lần va chạm, sóng ánh sáng lại xuất hiện vết nứt.
Cứ tiếp tục thế này, quái vật sớm muộn sẽ làm vỡ sóng ánh sáng.
"Mạch Tử."
Mạch Tử đang khẩn trương nhìn chằm chằm quái vật giật mình, "Pháp... pháp sư tiên sinh?"
Pháp sư tỉnh táo phân tích: "Toa 04 cách chúng ta quá xa, chúng ta không qua được. Bây giờ chúng ta tốt nhất là đi về hướng toa 08, cùng những người khác tụ họp, mọi người phối hợp đối phó đám quái vật này sẽ dễ hơn."
Thanh âm của pháp sư như có sức trấn an, nỗi lo lắng trong lòng Mạch Tử cũng dịu đi phần nào.
——Hoan nghênh đến với địa ngục của ta—— Hôm nay chưa viết xong, chỉ viết được hai chương (thật xin lỗi o(╥﹏╥)o)
Bạn cần đăng nhập để bình luận