Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 342: Thị trấn ma quỷ (39) (length: 7696)

Ngân Tô thả ô xong không kinh sợ đến mức máu, đi đến trước mặt An Vân, giọng điệu lạnh lùng: "Đến lượt ngươi."
An Vân hoảng hốt trông thấy đứng trước mặt mình là một con quái vật ăn thịt người kinh khủng, ánh mắt băng lãnh đạm mạc kia, tựa hồ đang im lặng nói: — ngươi nên chết.
An Vân sợ hãi, cắn môi lắc đầu, không muốn phối hợp.
Ngân Tô lười biếng chẳng muốn nói nhảm với nàng, dù sao nàng bây giờ bị trói không có quyền cự tuyệt, liền ấn người xuống, vạch phá tay nàng trực tiếp bắt đầu thả.
Sau khi thả xong, chính bản thân Ngân Tô vạch phá tay cũng lấy máu.
...
...
Thu thập xong máu, Ngân Tô tìm tới Ngụy Hành nói về cánh cửa kia. Mở cửa không gặp phải trở ngại nào, quả nhiên sau cánh cửa trông thấy một cái ao bị sương mù màu máu vây quanh.
Bên cạnh ao đứng thẳng những cây Thập Tự Giá cao cỡ nửa người, phía trên dùng màu đỏ tươi khắc những câu nói của Ngụy Hành.
Lúc này ở nơi này chỉ có người chơi, đám tiểu quỷ kia lúc nãy ở phòng kia đều nôn nóng bất an, đánh chết cũng không chịu đến gần nơi này, Ngân Tô đành phải để bọn chúng ở bên ngoài.
Ngân Tô đứng ở cửa, không có tùy tiện đi vào, mà là thăm dò đưa một chân vào, giẫm vào bên trong.
"Vút —— "
Tiếng gió rít lên.
Ngân Tô vội rụt chân về, nhìn xuống chỗ mặt đất khi nãy chân mình đạp xuống, những vết rách lan tỏa ra như mạng nhện.
Ngân Tô lùi lại hai bước, nơi này quả là không an toàn.
Ngân Tô nhìn xuống chòm tóc đang nằm trên vai mình, nắm chặt nó lại, bảo nó luồn vào xem thử.
Nói không chừng chúng nó đều là quái, đồ bên trong sẽ không coi nó ra gì đâu? Cũng đáng để thử!
Không cần Ngân Tô rời đi, mẹ bảo quái vẫn nguyện ý làm việc, một chòm tóc nhanh chóng sinh trưởng, hướng vào bên trong cửa tìm kiếm.
Tóc càng qua cửa, càng hướng vào trong, nhưng đúng lúc này, một lực lượng vô hình từ trên cao rơi xuống, chém thẳng xuống.
Tóc lắc một cái, vèo một tiếng thu về.
Nhưng vẫn còn một sợi tóc bị quét trúng… Gãy mất.
Tóc quái lui về bên cạnh Ngân Tô, lay đầu tóc trước mặt Ngân Tô mách tội: "Ô ô ô, nó làm ta cụt chân, ngươi nhìn này ngươi nhìn này ngươi nhìn đi, gãy hết cả rồi!! Lần trước cũng là nó, chặt đứt ta nhiều tóc lắm!!"
Ngân Tô: "…"
Đây không phải là chính ngươi sợ hãi, vì chạy trốn mà tự mình chặt đứt hay sao?
Tóc quái nào cảm thấy đấy là lỗi của mình, đổ hết sai cho con quái vật bên trong, bắt đầu làm ầm lên, khóc lóc om sòm lăn lộn: "Ô ô ô, báo thù cho ta! Ta muốn ăn nó! Nó nghe ngon lắm..."
Tóc quái nói rồi bắt đầu mê mẩn, Ngân Tô thậm chí nghe thấy cả tiếng nuốt nước bọt.
"Ngụy đại ca, ngươi chụp ta làm gì vậy?" Ô không sợ hãi yếu ớt lên tiếng đột ngột.
"Ngươi nói cái quái gì thế, tay của Lão tử còn bị trói đây này…" Tiếng Ngụy Hành bỗng im bặt.
Ngụy Hành đứng bên cạnh Ô không sợ hãi, nhưng hắn bị trói, chỉ có chân có thể động, vẫn là kiểu nhích từng chút một.
An Vân có cùng tạo hình với Ngụy Hành, ở trước một hàng vị trí của Ngụy Hành, nói cách khác phía sau Ô không sợ hãi không có ai.
Vậy thì ai đang quay hắn?
Ô không sợ hãi nhận ra vấn đề, cả người không bị khống chế mà run lên, quái vật... Nhất định là mấy con quái vật không phải người đó!
Ngụy Hành liếc mắt qua nhìn thấy, ở trên vai của Ô không sợ hãi, rõ ràng có một cánh tay tái nhợt... Cánh tay kia từ trong bóng tối phía sau đưa tới.
Ô không sợ hãi không dám quay đầu nhìn thứ gì ở trên vai mình, nhưng từ vẻ mặt của Ngụy Hành và An Vân thì thấy được, đây không phải là vật gì tốt… Ô không sợ hãi càng chia lợi hại hơn.
Phía sau Ô không sợ hãi vang lên tiếng cười kỳ quái, hắn có thể cảm giác được vật trên vai đang dùng lực, có cảm giác bả vai mình sắp bị bóp nát.
Nhưng đúng lúc này, một luồng sáng chiếu đến.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt Ô không sợ hãi, hắn vô ý thức nhắm mắt, bên tai có gió thổi qua, rồi tận lực tiếp một tiếng thét thảm.
Ô không sợ hãi không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Nhưng Ngụy Hành và An Vân nhìn thấy, Ngân Tô đột nhiên đưa tay ra chiếu đèn điện về phía Ô không sợ hãi, cũng đồng thời lao tới, nắm lấy dây chuyền thánh giá ngang tàng vung lên, chủ nhân cánh tay kia hét lên một tiếng, ngã về phía trong bóng tối.
Ngân Tô gạt Ô không sợ hãi ra, xoay người đem con quái vật chuẩn bị chui vào tường đẩy ra ngoài, bắt chước điệu bộ giọng nói âm trầm của con quái vật: "Á nha... Nhìn xem ta bắt được gì này!"
Quái vật: "??? "
Ngươi là người sao?
Quái vật kêu quái gào oai oái bò về trong bóng tối, Ngân Tô làm gì cho nó cơ hội đó, tóc quái từ phía sau lưng cô lan ra, nhanh chóng bao lấy con quái vật không phải người đang giãy giụa.
Ba người chơi còn lại nhìn chòm tóc dần dần bao trùm lấy con quái vật, trong lòng dồn dập sinh ra vài phần e ngại. Trong đó An Vân cảm thấy càng sợ hơn, vì nàng chưa từng thấy tóc quái.
Nhưng mà nàng cũng chỉ nghĩ đó là kỹ năng thiên phú của Ngân Tô, nhưng cũng thật đáng sợ.
Nàng bắt quái vật cứ như bắt côn trùng vậy...
Ngân Tô giải quyết xong quái vật, cầm đèn pin rọi bốn phía, không thấy con quái vật nào khác, có chút thất vọng: "Ngươi không phải nói ở gần đây có nhiều quái vật không phải người lắm sao?"
Ngụy Hành: "Lúc đó chúng ta thực sự gặp rất nhiều…"
An Vân ánh mắt hoảng loạn nhìn xung quanh: "Nhưng tại sao ở đây lại có quái vật không phải người?"
"Cũng đều là cư dân trong trấn nhỏ bị nguyền rủa mà chết." Ngụy Hành giải thích: "Sau khi họ chết, có thể bị hoàn toàn thúc đẩy bởi sức mạnh của Nữ Vu, ở lại nơi này, phòng ngừa có người tiến vào."
Ngân Tô không tìm thấy quái vật nào nữa, liền quay về đến cửa, quan sát vào bên trong.
Nữ Vu Linh hồn hẳn là đang bị phong ấn trong cái ao đó, muốn giết được nàng, nhất định phải vẽ ma pháp trận ở bốn phía ao.
Nhưng mà bọn họ vừa vào trong liền sẽ bị công kích.
Hơn nữa còn có mấy con quái vật không phải người đang núp trong bóng tối, nói không chừng đến lúc đó cũng sẽ xuất hiện, công kích bọn họ.
Ngân Tô nhìn đoàn người tàn tật ốm yếu ở sau lưng... liếc qua một cái rồi lại thu tầm mắt về.
Ô không sợ hãi vẫn chưa hoàn hồn từ cú kinh hãi vừa nãy, đột nhiên bị Ngân Tô liếc một cái, lại là một cái giật mình: "Ngụy... Ngụy đại ca, sao cô Tô lại dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta?"
"Nhìn đồ bỏ đi không phải ánh mắt đó thì là gì." Ngụy Hành đã quá quen thuộc với ánh mắt đó rồi.
Ô không sợ hãi: "..."
An Vân: "..."
Ngụy Hành và An Vân chỉ cần hơi lơi lỏng một chút thôi, có thể sẽ lâm vào ảo giác, trực tiếp vung dao về phía đồng đội.
Ô không sợ hãi… Chẳng lẽ hắn lại đi ném Trị Liệu thuật vào người quái vật sao?
Nghĩ như vậy, mấy người bọn họ dường như đúng là phế vật thật.
...
...
Ngân Tô thật sự không chỉ liếc họ, chuẩn bị đến chính mình ở phía trên. Cô ở ngoài cửa duỗi tay duỗi chân, lấy bàn chải và máu đã chuẩn bị trước ra, lao thẳng vào gian phòng.
Cô vừa vào, một luồng sức mạnh từ phía trước quét đến, Ngân Tô tránh được luồng sức mạnh kia, với tốc độ quỷ dị áp sát đến gần ao.
Mấy lần công kích đều không làm tổn thương được gì, sương máu trên ao bắt đầu phun trào, cuồn cuộn lên.
Huyết vụ ngưng tụ thành những mũi tên dài, trong huyết vụ chứa đầy lực lượng, che trời lấp đất lao về phía Ngân Tô.
"Đang!"
"Xoẹt xoẹt ——"
Những mũi tên sương mù màu máu va vào ống thép trong tay Ngân Tô, phát ra âm thanh kim loại chạm nhau chát chúa, hỏa hoa bắn ra tung tóe.
Ngân Tô nhanh chóng chém đứt mấy mũi tên sương mù, vòng qua một bên ao khác. Trong huyết vụ đồng thời bắn ra càng nhiều mũi tên sương mù hơn, mức độ dày đặc đó, nhìn thôi cũng đã thấy da đầu tê dại rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận