Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 141: Vĩnh Sinh thôn (31) (length: 7981)

Bị kích thích đến các tân nương, dồn dập nghĩ đến việc đôi mắt của mình không còn, dần dần trở nên táo bạo đứng lên.
"Con mắt... bọn họ đều đáng chết, đáng chết... Ta muốn giết bọn chúng, giết tất cả mọi người!!"
"Mắt của ta, còn mắt của ta!!"
Ngân Tô liền tranh thủ cái rương hướng trước mặt các nàng đẩy: "Ánh mắt của các ngươi đều ở nơi này, ta giúp các ngươi tìm lại, đừng gào nữa."
Cái rương tới gần, các tân nương tựa hồ cảm nhận được điều gì, cảm xúc táo bạo dần dần bình phục.
Một lúc lâu sau, mới có tân nương lên tiếng: "Ngươi... muốn đem con mắt trả cho chúng ta?"
"Đương nhiên, để các ngươi có được thân thể hoàn chỉnh, là một việc rất có ý nghĩa." Ngân Tô ra hiệu các nàng có thể tìm ánh mắt của mình.
Các tân nương dao động, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn. Nhưng các nàng nhìn chằm chằm vào rương gỗ nửa ngày vẫn không động đậy, hồi lâu mới có một tân nương nhỏ giọng nói: "Tìm không thấy, chúng ta không nhận ra cái nào là của mình."
"? ?" Ngân Tô rất nhanh đưa ra một ý kiến: "Thử từng cái chẳng phải được sao."
Phiền phức một chút mà thôi, nhưng hữu hiệu.
Các tân nương lại lắc đầu, "Không được. Lực lượng của chúng ta bị phong ấn, coi như thử cũng không thử ra cái nào là của mình."
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô nhìn bia đá ở đâu, nhíu mày: "Ta không phải đã đào bia đá lên rồi sao?" Sao lực lượng còn bị phong ấn vậy?
"Là do tên khắc trên bia đá." Tân nương oán độc nói: "Chỉ có xóa đi tên của chúng ta, lực phong ấn của chúng ta mới hoàn toàn mất hiệu lực."
"Không thể đập nát bia đá sao?"
"Không thể, nhất định phải biến mất."
"..." Trò chơi cứ thích thiết kế kiểu vòng vo rắc rối này.
Đằng nào thì ngươi không làm theo cũng không có cách khác!!
Ghê tởm!!
Ngân Tô thử cạo tất cả cùng một lúc, nhưng bia đá lại cứng hơn cô tưởng.
...
Sau mười phút, Ngân Tô bỏ bia đá vào trong suối, các tân nương đứng thành một hàng bên cạnh cô.
Ngân Tô vừa lau bia đá vừa tán gẫu với các nàng: "Ánh mắt của các ngươi là bị dân làng móc ra sao?"
Nhắc đến chuyện này các tân nương liền kích động, gào lên: "Giết bọn chúng, giết bọn chúng!"
Ngân Tô tốt tính trấn an: "Được được được, muốn giết thì cũng phải chờ một lát, các ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã, như vậy ta mới có thể giúp các ngươi báo thù tốt hơn."
Ngân Tô nhấn mạnh hai chữ Báo thù.
Các tân nương đang kích động được Ngân Tô trấn an thì bình tĩnh trở lại, "Trước khi xuất giá, bọn họ sẽ móc mắt của chúng ta."
"Vì sao?"
Một tân nương khác cười lạnh: "Còn có thể vì sao nữa, là để chúng ta không tìm được đường về nhà, khiến cho cái thứ ăn máu ăn thịt quỷ ma kia gối cao không lo mà hết năm này qua năm khác."
Trong lòng Ngân Tô hơi rùng mình, quả nhiên là...
Ngân Tô đè xuống suy nghĩ trong lòng, kỳ lạ hỏi: "Không phải là Vĩnh Sinh sao? Sao còn phải hàng năm gả một lần?"
"Vĩnh Sinh? Ha ha ha... Vĩnh Sinh... Cái gì mà Vĩnh Sinh... Đó là nguyền rủa! Đây là nguyền rủa!!" Mặt tân nương trả lời toàn là máu, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng, thực sự dọa người.
"Được được được, nguyền rủa, đừng kích động." Cứ động một tí là gào, lỗ tai muốn điếc luôn.
Tân nương: "..."
Ngân Tô đợi các nàng không gào nữa, mới hỏi tiếp: "Cho nên cũng chính vì lời nguyền này, dân làng nhất định phải mỗi năm chọn một tân nương xuất giá, nếu không cả làng sẽ gặp nạn, đúng không?"
Các tân nương gật gật đầu.
Cả làng bị nguyền rủa, vì mạng sống, dân làng mỗi năm sẽ hiến tế một tân nương. Để tân nương không thể báo thù, họ móc mắt của các nàng, dùng bia đá trấn ở cửa làng.
Các tân nương này nói rằng trước ngày cưới mấy hôm, lực trấn áp của các nàng sẽ yếu đi, cho nên họ có thể ra ngoài.
"Nhưng mà trước đó ta thấy có người đứng ở cửa dân làng, làm sao họ tìm được đường?"
Có tân nương khanh khách cười, âm thanh đó hòa với tiếng suối chảy thoảng bên tai Ngân Tô: "Đương nhiên là mò mẫm lung tung, nói không chừng tìm đến nhà của chúng ta đâu."
Ngân Tô: "..."
Được thôi, tập thể đúng là một đại gia đình, nhà ai cũng là nhà.
"Vậy sao chỉ có mấy người các ngươi, còn một số đâu?" Nếu như những tròng mắt này đều thuộc về tân nương, thì ít nhất cũng phải hơn trăm cái.
"Thời gian quá lâu... Bọn họ sắp biến mất."
Tân nương nói các nàng bị phong ấn càng lâu, lực trói buộc càng mạnh, cuối cùng họ sẽ hoàn toàn biến mất.
Những tân nương sắp biến mất kia không thể xuất hiện.
Mà lại coi như có thể ra cũng không làm hại được dân làng, bởi vì dân làng sẽ treo đầy lụa đỏ trước cửa, các nàng không vào được.
Cho nên họ sẽ du đãng trong làng, tìm kiếm người nào đi đêm không về nhà.
Dân làng biết sẽ gặp nguy hiểm nên không hề đi ra ngoài, vậy nữa đêm thì còn ai ở ngoài đường lung tung nữa?
"..." Tóm lại người chơi gánh hết tất cả.
Ngân Tô cất tiếng: "Các tỷ tỷ đừng lo, ta một lát nữa sẽ dẫn các tỷ đi báo thù."
Có lẽ vì hai chữ Báo thù này rất êm tai, các tân nương cười hì hì, "Giết bọn chúng, giết bọn chúng..."
Ngân Tô nghe tân nương bên cạnh niệm giết bọn chúng, buồn bực lau bia đá.
Vết máu trên bia đá năm xưa rất khó tẩy, Ngân Tô lau đến tê cả tay, cuối cùng cũng nhìn rõ được chữ trên bia.
Đều là tên...
La liệt tên.
Ngân Tô vừa định hỏi tên các nàng thì tân nương bên cạnh đồng loạt nhìn xuống suối, trên mặt lộ vẻ tham lam khát vọng, Ngân Tô thậm chí nhìn thấy các nàng nuốt nước bọt, như thể thấy món điểm tâm ngon lành.
"???"
Ngân Tô nhìn theo hướng mắt của các nàng, mơ hồ thấy có thứ gì đó dưới nước, theo dòng nước trôi về hạ du.
Ngân Tô dùng đèn điện chiếu qua, là người, hơi giống Bạch Lương Dịch...
"Soạt ——"
Người đang nổi không động đậy đột nhiên lặn xuống... Chính xác mà nói là bị thứ gì kéo xuống nước.
Ngân Tô từ ngày đầu đã biết trong suối có "bạn" không phải người, cô đưa đèn chiếu vào vị trí Bạch Lương Dịch chìm, chỉ thấy mấy bọt khí nổi lên.
"Đáng tiếc." Ngân Tô thu đèn lại, vừa chiếu xuống chân thì một bóng đen sì đã trồi lên từ đáy, bàn tay trắng bệch nắm lấy hòn đá ở chân cô.
"!!"
Ngân Tô lùi lại hai bước, rút ống thép ra đánh xuống.
...
...
"Khụ khụ khụ..." Bạch Lương Dịch bị người vỗ tỉnh, ho khan dữ dội, phun ra cả ngụm nước.
Đôi mắt mờ dần rõ hơn, trước mắt là mấy gương mặt tái nhợt, chúng tạo thành một vòng tròn trên đỉnh đầu hắn, hốc mắt đen ngòm nhìn xuống, cảm giác quỷ dị đè ép Bạch Lương Dịch như núi.
Bạch Lương Dịch cảm thấy chúng đang muốn ăn cơm, còn hắn chính là món cơm đó.
Toàn thân ướt sũng, Bạch Lương Dịch chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng một lúc, khủng hoảng dâng lên trong lòng, lẽ nào hắn phải chết ở cái phó bản này?
Nhưng mà suy nghĩ này chưa hết, đã thấy bên cạnh có người đang ngồi xổm, bóng dáng mờ mờ có vẻ quen, Bạch Lương Dịch thăm dò gọi: "Lộ tiểu thư?"
Ngân Tô cười, không biết là cảm thán hay khen ngợi: "Mạng của ngươi lớn thật."
Bạch Lương Dịch: "..." Coi như cô đang khen mình vậy.
Bạch Lương Dịch nuốt nước bọt, ra hiệu vòng người trên đầu: "Đây là... chuyện gì vậy?"
"À, các tỷ tỷ muốn nhìn ngươi một chút."
"???"
Sao ngươi lại xưng hô với quái phó bản là tỷ tỷ được vậy! ?
Mà lại ngươi chắc chắn là họ không chuẩn bị bắt chúng ta làm bữa chính sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận