Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 120: Vĩnh Sinh thôn (10) (length: 7939)

Vừa rồi chính là y phục này quấn trên cổ nàng, làm cho nàng trong mơ cảm giác bị người giữ lại yết hầu, xuất hiện cảm giác ngạt thở.
Còn may là nằm mơ...
Có thể nàng là lúc nào ngủ?
Liễu Lan Lan hoàn toàn không nghĩ ra, càng lúc càng mắc tiểu nhanh khiến cho nàng không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy. Nàng khó chịu ấn bụng, cũng không dám xuống dưới, lề mề nửa ngày lại nằm xuống, nghĩ nhịn cho qua.
Thế nhưng nàng càng nhịn ngược lại càng muốn đi vệ sinh, bụng nhỏ căng đến khó chịu, nàng cảm giác mình không đi nữa, liền muốn tè ra quần.
Liễu Lan Lan không biết đã giãy dụa trong lòng một hồi dạng gì, cuối cùng vẫn vén chăn xuống đất.
Trong lúc bối rối cảm giác mình lập tức muốn tè ra quần, Liễu Lan Lan căn bản không chú ý tới trên đất, mũi giày đối diện giường, kiểu dáng cũng không giống của nàng, là một đôi giày vải cảm giác rất có tuổi.
"Két két——"
Tiếng cửa phòng khép mở quanh quẩn trong phòng.
Sau đó Trình Tinh chỉ nghe thấy tiếng cười trộm, tiếp theo là thanh âm ồn ào, nàng từ khe hở chăn mền nhìn ra phía ngoài, Ngân Tô xuống giường đi khóa cửa.
Trình Tinh đương nhiên cũng không dám ngủ, xem toàn bộ quá trình—— Liễu Lan Lan nằm xuống không bao lâu liền ngủ mất, rất có thể là bởi vì nàng rơi xuống nước lại bị kinh sợ, còn nhìn thấy quái vật không phải người, bị nhiễm ô uế.
Liễu Lan Lan mặc dù cũng là NPC, có thể thân phận của nàng bây giờ giống như bọn họ, cho nên quy tắc không nương tay, người chơi sẽ trải qua, nàng cũng sẽ trải qua—— trừ phi nàng có che giấu tung tích.
Sau khi Liễu Lan Lan ngủ, nàng đã nhìn thấy cái NPC hư hư thực thực Lộ Diêu và Lô Khê đứng lên, đem áo khoác của Liễu Lan Lan lấy tới quấn trên cổ nàng.
Hai người lúc đó làm vậy, thật sự rất khủng bố.
Trình Tinh cũng không biết đây là NPC độ kiếp hay người chơi độ kiếp.
Rất quỷ dị, so với bất kỳ phó bản nào nàng từng trải qua đều quỷ dị hơn.
Sau khi Liễu Lan Lan rời đi, bên ngoài rất lâu không có động tĩnh.
Lô Khê bắt đầu còn hơi lo lắng, thế nhưng có Ngân Tô ở bên cạnh thổi gió bên gối, lo lắng của Lô Khê rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng.
Ngân Tô còn bảo Lô Khê ngủ trước, nói nàng sẽ nghe động tĩnh, chỉ là dọa một chút nàng, sẽ không thật sự để nàng ở bên ngoài qua đêm, chờ Liễu Lan Lan trở về gõ mấy lần liền mở cửa cho nàng.
Thế là Lô Khê yên tâm ngủ trước.
Trình Tinh: "..."
NPC lúc nào dễ lừa gạt như vậy!
...
...
Hôm sau.
Trình Tinh là người đầu tiên rời giường, rõ ràng không ngủ bao lâu, tinh thần lại cũng không hề uể oải. Tình huống không thể đi ngủ trong phó bản rất phổ biến, người chơi đều mua đạo cụ có thể giữ tỉnh táo ở thương thành để giải quyết vấn đề không đủ ngủ.
Tối hôm qua Liễu Lan Lan không trở về.
Sau khi Lô Khê ngủ thì quả thật có tiếng đập cửa, nhưng không một ai có ý định ra mở cửa. Tiếng đập cửa tiếp tục một lúc liền biến mất, về sau thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cũng không biết Liễu Lan Lan còn sống không.
Trình Tinh vừa mới dậy, Ngân Tô cũng tỉnh, nhưng nàng không có ý tứ đứng lên, chỉ là không lạnh không nhạt liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu lễ phép: "Ngươi không ngủ sao?"
"... Ừ, ta định thừa dịp hiện tại đi xem trong thôn."
Ngân Tô nhắm mắt lại: "Chúc ngươi may mắn."
"... "
Sau khi Trình Tinh rời đi, Ngân Tô cũng không có ngủ tiếp, mà là mở thương thành, bắt đầu một ngày mới với xúc động mua sắm, dù sao chỉ có chín món đồ cũng không có gì để chọn, mỗi thứ một phần.
Người trưởng thành không lựa chọn.
Cuối cùng, việc rút mười cái Blind box không nhận được gì kết thúc hoạt động mua sắm buổi sáng của nàng, mà điểm tích lũy của nàng từ hai mươi ngàn sáu trực tiếp rớt xuống còn 13 ngàn.
" . . ." Đồ chơi lừa tiền!
Bị lừa tiền, Ngân Tô nằm nhìn ra ngoài trời đã sáng, có tiếng người, lúc này mới chậm rãi rời giường. Đợi nàng mặc quần áo tươm tất, trong viện đã rất náo nhiệt, không biết đang ồn ào cái gì.
Lô Khê bị đánh thức, nàng nhìn một chút gian phòng, không thấy bóng dáng Liễu Lan Lan, kéo tay áo Ngân Tô nhỏ giọng hỏi: "Diêu Diêu, Liễu Lan Lan không có trở về?"
"Ừm, tối hôm qua nàng không trở về gõ cửa, không biết đi đâu." Ngân Tô trợn mắt nói bừa.
"Không... Sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Làm sao có thể." Ngân Tô làm cho tinh thần nàng thoải mái: "Thật có chuyện, nàng không biết đi gõ sát vách tìm Triệu Thần sao?"
"Cũng đúng."
Lô Khê nghĩ như vậy, quả nhiên dời đi lực chú ý.
Ngân Tô trước tiên ở chỗ Lô Khê lấy công việc thiện phân, lúc này mới đi ra cửa.
Ngân Tô cảm thấy Liễu Lan Lan có khả năng xảy ra chuyện rất lớn, ai biết vừa ra ngoài liền thấy Liễu Lan Lan trong sân. Nàng dựa vào trong ngực Triệu Thần, mếu miệng nũng nịu cáo trạng: "Hôm qua lúc rơi xuống nước hắn thừa cơ sờ soạng ta!"
Trong sân, Trương Dương ướt sũng ngồi dưới đất, mập mạp mặt đầy tức giận ấn đầu hắn, trong miệng mắng chửi thô tục hết câu này đến câu khác: "Móa nó, cái tay nào của ngươi sờ Lan Lan? Lá gan ngươi lớn như vậy? Ai ngươi cũng dám sờ loạn?"
"Ta không có..." Mặt Trương Dương đỏ bừng giải thích: "Ta thật không có sờ nàng."
"Vậy ý ngươi là ta nói dối?" Liễu Lan Lan cũng không phục, trong đôi mắt hạnh đầy phẫn nộ: "Ta rõ ràng cảm giác được! Hôm qua nếu không phải ta bị rơi xuống nước kinh sợ quên nói, sao để ngươi dễ chịu một đêm!"
"Ta thật không có..."
"Mẹ!" Mập mạp kéo tay Trương Dương ra, lộ vẻ mặt âm tàn: "Có phải là tay này không?"
Ngân Tô liếc mắt nhìn những người trong viện, đội ngũ người chơi chỉ còn tên nam tóc dài, những người chơi còn lại đều không thấy đâu, đoán chừng đều đi tìm manh mối.
Bạch Lương Dịch vẫn buồn ngủ, giống như không xương dựa vào cạnh cửa, mái tóc dựng ngược khiến cho hắn trông còn thảm hại hơn hôm qua.
Ngân Tô vừa xem náo nhiệt, vừa di chuyển về phía Bạch Lương Dịch.
"Cha mẹ Trương Dương đâu?" Tối hôm qua Trương Dương nói cha mẹ hắn đi ngủ, vậy hẳn là ở nhà, sao bọn họ dám đối xử với Trương Dương như thế trong viện của người ta?
Bạch Lương Dịch lười biếng trả lời: "Không biết, lúc ta thức dậy đã không thấy."
Không ở đây sao?
Đứng ở trong sân có thể nhìn hết mấy gian phòng, lúc này tất cả cửa phòng đều mở toang, thực sự không giống như là có người ở nhà.
"Trương Dương thường xuyên bị ức hiếp." Thanh âm Bạch Lương Dịch vẫn còn mang theo sự lười nhác của người vừa tỉnh ngủ: "Rõ ràng, chúng ta những người này, đều là đồng lõa."
Ngân Tô gật đầu: "Cho nên việc hắn dẫn chúng ta về chơi chết rất hợp lý."
"... "
Sao hắn lại nghe được sự đồng tình trong giọng nói của nàng?
Bạch Lương Dịch rút ra một quyển báo cũ đưa cho nàng: "Tối hôm qua tìm thấy trong phòng, phía trên có tin tức về bích họa."
"Cho ta xem?"
"Đương nhiên." Bạch Lương Dịch cười một chút, cảm thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nữ sinh có chút đáng yêu: "Đây không phải manh mối gì quan trọng, bọn họ đều đã xem qua, chỉ còn ngươi và Trình Tinh chưa xem."
"Ồ." Lúc này Ngân Tô mới tiếp nhận tờ báo mở ra.
Tờ báo bị cắt xuống, không nhìn thấy thời gian xuất bản cụ thể của tờ báo này. Mà nội dung tờ báo quả thật có tin tức liên quan tới bích họa, nhưng đáng tiếc toàn là tin văn bản, nội dung còn không nhiều.
Đại khái có nghĩa là nói tại một thôn nào đó phát hiện một lượng lớn bích họa, sau khi trải qua nhiều phương diện kiểm chứng họ phát hiện thời gian tồn tại của bích họa này rất xưa, họ sẽ tổ chức một đội ngũ chuyên nghiệp tới thôn này để tiến hành nghiên cứu.
Đằng sau thì không còn.
Đội ngũ này có xuất phát hay không, kết cục thế nào, không ai biết.
Việc Bạch Lương Dịch nói đây không phải manh mối gì quan trọng là thật không sai.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận