Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 239: Thuyền Noah (30) (length: 7846)

Ngân Tô đứng dậy đi ăn sáng.
Đặng Lệ thì rất có ý thức phục vụ, lễ phép hỏi han: "Cần ta giúp cô dọn dẹp phòng không?"
"Không cần, dù sao cũng ở không được bao lâu."
Đặng Lệ: "Khách nhân muốn xuống thuyền sao?"
Ngân Tô liếc mắt, mỉm cười: "Vậy phải xem cô có muốn ta xuống thuyền hay không."
Đặng Lệ tay đặt trước người có chút siết chặt, ngữ điệu không đổi: "Lời này của khách nhân là có ý gì? Tôi sao có thể quyết định khách nhân đi hay ở?"
"Cô chẳng phải đều muốn nổ thuyền."
"!! !!"
Âm thanh nhẹ nhàng rơi vào tai Đặng Lệ, lại làm cô hô hấp trì trệ, nhịp tim gần như ngừng đập.
Sao cô ta biết được...
Đặng Lệ hướng cửa nhìn một chút, cô lúc vào đã đóng cửa lại.
Đặng Lệ nhìn chằm chằm Ngân Tô, trong tay áo trượt ra một cây kim dài nhọn hoắt, cây kim hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Yên tâm, ta sẽ không ngăn cản cô." Ngân Tô thản nhiên nói: "Ngược lại, ta sẽ giúp cô."
Thiếu nữ nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa rơi vào tay áo cô: "Điều kiện tiên quyết là, cô đừng dùng đồ kỳ quái đâm ta."
Ngân Tô tối qua suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mảnh ghép cuối cùng, hoặc là ở trong tay thuyền trưởng... Thuyền trưởng rất có thể là đại BOSS.
Hoặc chính là ở trong tay người báo thù Đặng Lệ này.
Bởi vì Đặng Lệ đã là nhân viên công tác của du thuyền, lại là nhân vật mấu chốt nổ thuyền.
Đặng Lệ không hiểu Ngân Tô sao lại phát giác ra, cô vừa rồi căn bản không nhìn đằng sau.
Đặng Lệ không nhìn thấy, những sợi tóc dính trên trần nhà, chúng giám sát toàn bộ hành động của cô, thời gian thực truyền cho Ngân Tô.
Bị nhìn thấu hành động nhỏ, Đặng Lệ cũng không giả bộ nữa, trực tiếp rút kim dài ra, nắm trong tay, vẻ mặt âm trầm xuống: "Rốt cuộc cô là ai?"
Ngân Tô không đổi sắc mặt: "Ta đã nói, ta là bạn của Đặng Lệ Lỵ."
"Không thể nào, bạn của Lệ Lỵ tôi đều biết." Đặng Lệ phản bác: "Cô ấy tất cả chuyện đều sẽ chia sẻ với tôi, cô ấy chưa từng nói có người bạn như cô."
"..." Ngân Tô lấy ra giấy chứng nhận đạt giải thưởng mà Đặng Lệ Lỵ nhận được.
Đặng Lệ đã thấy giấy chứng nhận này, lúc đó Lệ Lỵ rất vui vẻ cùng cô chia sẻ tin tức này... Sao lại ở trong tay cô ta?
"Nếu ta không phải bạn của cô ấy, thì ta lấy giấy chứng nhận này từ đâu ra?"
"..."
"Vật quan trọng như vậy, Lệ Lỵ đều có thể giao cho ta giữ, đủ để chứng minh ta là bạn rất quan trọng của cô ấy."
"..."
"Cô muốn báo thù cho Lệ Lỵ, ta cũng muốn báo thù cho Lệ Lỵ, đây chính là nguyên nhân ta xuất hiện trên thuyền này."
"..."
Có lẽ giấy chứng nhận đoạt giải thật sự có tác dụng, Đặng Lệ rõ ràng có chút dao động.
"Tại sao cô phải làm vậy?"
Ngân Tô cười một cái: "Có thể là do lương thiện thôi, dù sao cũng phải vì bạn của mình làm chút gì đó, ta mới yên lòng."
Đặng Lệ: "..."
Lương thiện? Ai lại vì bạn mà đánh đổi mạng sống đến báo thù?
Đặng Lệ không tin lời ma quỷ của Ngân Tô, cũng không tin cô ta là bạn của Đặng Lệ Lỵ, cô muốn giết Ngân Tô diệt trừ hậu họa.
"Ta khuyên cô đừng động thủ với ta." Nụ cười của Ngân Tô không đổi, âm thanh cũng dịu dàng: "Cô không phải đối thủ của ta."
"..."
Cô gái đối diện chỉ lười biếng ngồi ở đó, cô chỉ cần tiến lên, bóp chặt cổ cô ta, cắm kim dài vào tim cô ta, là có thể lấy mạng cô ta.
Nhưng không biết vì sao, Đặng Lệ luôn cảm thấy phía sau lưng lạnh toát.
Có một loại trực giác kỳ lạ, như thể chỉ cần cô động thủ, mình sẽ gặp nguy hiểm...
Đặng Lệ cuối cùng không động thủ, hỏi cô: "Cô thật sự sẽ không nói ra chứ?"
"Ta hôm qua đã phát hiện cô giấu thuốc nổ ở kho hàng, nếu ta định nói, hôm qua cô đã xong đời rồi." Ngân Tô lại bỏ thêm một mồi lửa: "Nhưng mà cô hiện tại vẫn còn đứng tốt trước mặt ta, không phải sao?"
Kho hàng! Thuốc nổ!
Hai từ mấu chốt này, lần nữa khiến Đặng Lệ biến sắc mặt.
"Cô..."
Ngân Tô giơ tay: "Chúng ta có thể hợp tác không phải sao?"
Đặng Lệ nhìn bàn tay trước mặt, hồi lâu không động đậy.
"Ta không tin cô."
Ngân Tô không để ý thu tay lại: "Ha, không sao, chúng ta còn cả một ngày để chung sống cơ mà?"
Đặng Lệ: "..."
...
Hứa Hòa Diệp sáng sớm đã một bộ mệt mỏi, tối qua cô luôn nghe thấy có âm thanh, nhưng cô tìm khắp phòng, cũng không phát hiện chỗ nào có dị thường.
Nhưng âm thanh kia cứ gián đoạn, cô căn bản không ngủ được.
Hứa Hòa Diệp lấy một ống thuốc uống, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Những người khác lần lượt đến phòng cô tập hợp, mỗi người đều không khác nhau mấy, mang hai cái mắt gấu mèo, nếu không phải uống thuốc, tình trạng của bọn họ sẽ còn tệ hơn.
Trong phòng của bọn họ đều có dị thường.
Tề Diệu thậm chí xuất hiện ảo giác, trong phòng xuất hiện một vài bóng ma, nhưng công kích của cô không có tác dụng gì.
Đợi khi cô nằm lại lên giường, những bóng ma đó lại y y nha nha xuất hiện.
Từ Thừa Quảng ngáp một cái: "Lại là những thứ kỳ quái kia tối qua... Mẹ kiếp cả đêm không dám ngủ."
"Tối qua các cậu có nghe thấy tiếng đập cửa không?" Tề Diệu cũng như bị sương đánh cà, không còn chút tinh thần.
"Tớ có nghe thấy." Thường Nghĩ Khê nói tiếp.
Hứa Hòa Diệp và Từ Thừa Quảng lắc đầu, tỏ ý bọn họ không nghe thấy.
Thường Nghĩ Khê và Tề Diệu đều không mở cửa, cũng không có chuyện gì xảy ra, chứng minh quy tắc thứ tư cần biết của hành khách là chính xác.
...
...
Ngân Tô buổi sáng không làm gì cả, đầu tiên đợi một lát trong phòng, sau đó xuống lầu tản bộ.
Đặng Lệ ngày hôm nay có công việc là phục vụ cô, cũng lo lắng Ngân Tô sẽ nói ra kế hoạch của mình, càng không dám rời cô nửa bước.
Ngân Tô từ miệng người chơi khác biết được Hướng Vãn đã chết.
Bị đốt thành tro bụi.
Nhưng kỳ lạ chính là, bị cháy chỉ có mình cô ta, xung quanh không hề có chút gì bị lửa đốt qua.
Chuyện này khiến mọi người nhớ đến những thứ kia trong kho hàng, bọn họ có năng lực như vậy, có thể khiến người ta từ bên trong bốc cháy, biến thành một đống than cốc.
Hướng Vãn giấu đồ ở phòng của bọn họ, đều từng bị lửa thiêu.
Hướng Vãn giấu đồ trong phòng của bọn họ, là vì dụ quái vật trong kho hàng tới.
Những người chơi còn sống sót trước mắt còn lại 7 người.
Đội của Hứa Hòa Diệp tối qua tổn thất một Lữ Tiểu Nhị, hiện tại chỉ còn bốn người.
Hai hiệp khách độc hành là Kim Văn Võ và Quan Tây cũng đều còn sống.
Cuối cùng là Ngân Tô.
Hứa Hòa Diệp bọn họ không biết từ đâu biết khách ở tầng 5 có thể tìm được mảnh ghép, nên sáng sớm đã nghĩ cách lên trên tầng 5.
Ngân Tô tìm một chỗ có nắng tốt, nằm phơi mình.
Đặng Lệ không hiểu cô, đứng một lúc, nhịn không được hỏi: "Cô cứ ở đây phơi nắng?"
"Nếu không thì sao?" Ngân Tô gối hai tay ra sau gáy, nhàn nhã vô cùng: "Đương nhiên là phải thừa dịp bây giờ còn có thời gian, hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng thật tốt chứ."
"Cô không sợ chết sao?"
"Chết?" Ngân Tô nhìn mặt biển xa xa sóng sánh gợn lăn tăn: "Đôi khi cái chết không phải là kết thúc, mà là bắt đầu."
Đặng Lệ nghe không hiểu: "Cô thật sự không có ý định ngăn cản tôi sao?"
Ngân Tô: "Đó là sứ mệnh của cô, tại sao ta phải ngăn cản. Vận mệnh đều đang nhấp nhô hướng đến một kết cục đã định, chúng ta chỉ là một hạt bụi trong dòng thời gian, không thể thay đổi bất cứ điều gì."
Đặng Lệ: "..."
Sao cô ta nói chuyện cứ lải nhải vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận