Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 486: Tỏ tình Quý (46) (length: 7727)

Mặc kệ là Mạt Lỵ, hay là giảng sư, đều không hề nói rằng ban đêm bọn họ là độc thân.
Đây là một cái bẫy.
Người yêu NPC sau buổi học sớm sẽ được ghép đôi, sau khi hết giờ học muộn sẽ không còn xuất hiện, điều đó vô tình tạo nên một suy nghĩ trong tiềm thức người chơi rằng thời gian người yêu NPC được ghép đôi là từ sau buổi học sớm đến trước giờ học muộn.
Nhưng cũng không phải là không có nhắc nhở.
Phòng nhỏ hẹn hò cùng cái tên nổi bật.
Một mình thì tại sao lại phải gọi phòng nhỏ hẹn hò?
Chỉ là chưa có người chơi nào ở phòng nhỏ hẹn hò gặp được người yêu NPC ghép đôi, người chơi dù cũng nghi ngờ rằng buổi tối có những thứ khác, đã cảnh giác trong phòng nhỏ, nhưng nguy hiểm lại không hề ở trong phòng nhỏ.
Ly Khương đại khái đã hiểu ra.
Mất đi thẻ tỏ tình, không chỉ đối mặt với quái vật thổ lộ, mà còn phải gặp gỡ người yêu phản bội.
Hai lớp nguy hiểm, luôn có một cái thích hợp cho người chơi.
Trò chơi cho người chơi lựa chọn, cái nào cũng rất kích thích.
"Vì sao Diêu Bách Thanh lại nhắm vào ngươi?" Diêu Bách Thanh người này. . . chỉ là một người chơi rất bình thường, không có gì nổi bật, cũng chẳng cản trở ai.
Khoảng thời gian này, điều gây ấn tượng sâu sắc nhất với người khác là việc hắn chủ trương giết chết Vương Đức Khang.
Mà sau khi Vương Đức Khang lộ rõ bộ mặt thật, đã chuyển hết sự chú ý của mọi người, chẳng ai để ý đến Diêu Bách Thanh nữa.
"Không biết." Ngu Chi chưa từng đắc tội Diêu Bách Thanh.
Nếu không phải do bản thân nàng thì có lẽ là do chính Diêu Bách Thanh, hắn muốn nàng chết. . .
Vì sao hắn lại muốn nàng chết?
1, Diêu Bách Thanh là đồ biến thái, cố tình ngược sát người chơi.
2, Hắn không phải người chơi, là nội ứng NPC.
3, Hắn là người chơi, nhưng có nhiệm vụ giết chết người chơi.
"Rời khỏi đây trước đã, chẳng mấy chốc sẽ có quái vật khác xuất hiện. . ." Ngu Chi không có thời gian suy nghĩ chuyện của Diêu Bách Thanh.
Nàng đã mất thẻ tỏ tình, tốt nhất là không nên ở một chỗ quá lâu.
Nếu không quái vật sẽ đánh hơi thấy tìm đến nàng, muốn thoát khỏi quái vật chỉ còn cách giết chúng.
Ly Khương nhìn xung quanh bóng tối: "Xung quanh không có nơi nào an toàn."
Sau khi ra khỏi phòng tư vấn hẹn hò, nàng vẫn quanh quẩn ở gần đây, không tìm được điểm an toàn nào khác.
Việc nàng vào được tòa nhà trại huấn luyện vẫn là một chuyện ngoài ý muốn, sau đó nàng lại gặp được Ngu Chi cũng vào tòa nhà.
Mới dẫn đến cục diện bây giờ.
Từ việc hai người gặp phải, Ly Khương không chắc chắn nói: "Hình như quái vật cố ý đuổi chúng ta đến tòa nhà trại huấn luyện."
Ngu Chi: "Tòa nhà này có gì đặc biệt sao?"
Ly Khương: "Không biết. . . Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Ly Khương đỡ Ngu Chi đi xuống lầu, nhưng khi xuống đến tầng dưới cùng, họ phát hiện cửa đã bị khóa.
Trước đó Ngu Chi dùng chiếc chìa khóa mình tìm được mở cửa tòa nhà trại huấn luyện, nàng lấy chìa khóa ra để Ly Khương thử.
"Không được."
Chìa khóa căn bản không vặn được.
Bọn họ đã bị nhốt trong tòa nhà.
"Vù ——"
Gió lạnh lẽo thổi qua sau gáy các nàng, lớp da trần bên ngoài ngay lập tức nổi hết da gà.
"Có gì đó. . ." Ly Khương hạ giọng, mắt đảo nhìn hành lang phía sau.
Hành lang yên tĩnh không có gì bất thường, dường như cái cảm giác lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Lên lầu!"
Không ra được bằng cửa chính, hành lang lại quá hẹp.
Một khi có gì đó xuất hiện, rất dễ bị mắc kẹt ở đây.
Ly Khương và Ngu Chi trở lại lầu hai, tất cả các cửa phòng học đều bị khóa, trước đó các nàng đã thử, những cửa này cũng không mở được.
Khi Ly Khương định tiếp tục lên lầu thì hai bóng đen xuất hiện ở cuối hành lang.
Bóng đen phát hiện ra họ, chúng nhanh chóng lao về phía các nàng với tốc độ quỷ dị.
. . .
. . .
Dưới gốc đào.
Hoắc Lâm tay cầm dao vẫn đang rỉ máu, Tôn Tâm Di ngã giữa những cánh hoa đầy trên đất, đôi mắt hạnh trợn to, trong đáy mắt còn lưu lại hình ảnh cuối cùng, một bàn tay lún sâu xuống đất, một bàn tay đưa về phía trước, như muốn nắm bắt lấy điều gì đó.
Tôn Tâm Di đã chết.
Con dao trên tay Hoắc Lâm rơi xuống đất, cắm thẳng xuống đất.
"Xào xạc xào xạc ——"
Cây hoa đào đang tĩnh lặng lại bắt đầu lay động, càng ngày càng có nhiều cánh hoa rơi nhẹ xuống.
Cánh hoa chưa kịp chạm đất đã bị một cơn gió thổi tung lên không trung.
Những cánh hoa bị cuốn lên không trung, trong giây lát liền đóng băng.
Gió ngừng thổi.
Cây hoa đào cũng ngừng rung động.
Ngân Tô: ". . ."
Ngay lúc đó, những cánh hoa đứng yên như ám khí, từ không trung rơi xuống như mưa sao băng, mang theo sát khí vô tận.
Ngân Tô nhanh tay kéo Hoắc Lâm qua, tóc quái từ phía sau lưng nàng tràn ra, tạo thành một vòng bảo hộ tròn bao lấy Ngân Tô.
Những cánh hoa nện xuống vòng bảo hộ do tóc tạo thành, nhanh chóng xuất hiện một vết nứt, những sợi tóc bên cạnh lập tức lấp vào chỗ trống.
Những cánh hoa nằm rải rác trên mặt đất cũng rung động và dựng thẳng lên.
"Vút ——"
Cánh hoa trên mặt đất bắn về phía Ngân Tô và Hoắc Lâm theo những góc độ xảo quyệt.
Vốn là những cánh hoa mềm mại nhưng khi đập vào ống thép lại phát ra những tiếng kim loại va chạm lanh canh, những tia lửa lóe lên rồi tắt ngay trong đáy mắt Ngân Tô.
Tóc quái phân thành từng sợi tóc, vung vẩy giữa không trung để chặn những cánh hoa đó, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn thấy những bóng mờ.
Tóc quái bện một cái lồng chim quanh người Ngân Tô, xoay tròn nhanh theo chiều kim đồng hồ, bất kể cánh hoa ở trên trời hay dưới đất đều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Ngân Tô đứng bên trong xem như đã an toàn.
Nhưng những cánh hoa lại vô cùng vô tận, một số lượng lớn cánh hoa công kích cùng một chỗ vẫn sẽ khiến lồng tóc xuất hiện kẽ hở.
Cánh hoa sẽ nhân lúc tóc quái chưa kịp lấp đầy để tiến vào bên trong, tấn công Ngân Tô.
Ngân Tô đánh rớt vài cánh hoa lọt lưới, ánh mắt hướng về phía cây hoa đào.
Cánh hoa bay múa quanh cây đào, ánh trăng chiếu xuống làm bóng của cây in lên mặt đất, tạo thành một mảng bóng tối rộng lớn.
Ánh mắt Ngân Tô dừng trên mảng bóng tối này, nàng đột nhiên rời khỏi vòng bảo hộ của tóc quái, lao thẳng vào giữa những cánh hoa.
Những cánh hoa trên trời phát giác động tĩnh của nàng, lập tức chuyển hướng nhắm về phía nàng.
Từ trên xuống dưới trái phải, cánh hoa tụ lại thành một khối lớn, ồ ạt đụng về phía Ngân Tô.
Bốn cụm cánh hoa đụng vào nhau, không có tiếng nổ lớn, chúng đụng vào nhau rồi bị một lực lượng hút lại.
Một giây sau, những cánh hoa kia nhanh chóng biến mất, giống như có một lỗ đen hút hết chúng.
Người ở trong trung tâm của những cánh hoa cũng dần dần lộ diện.
Ngân Tô khoác một chiếc áo mưa nhiều màu rách nát, trên mặt và người đều có vết cứa của cánh hoa, thậm chí có cánh hoa đã găm vào da thịt của nàng.
Đạo cụ do cửa hàng game cung cấp chất lượng quả nhiên không ra gì. . .
Ngân Tô đóng cái quan tài gỗ lại rồi cất vào ô đạo cụ, nhân lúc cánh hoa xung quanh chưa kịp tụ lại, nhanh chóng chạy ra khỏi mảng bóng tối, xoay người chạm vào mảng bóng tối kia.
"Hô ——"
Ngọn lửa màu xanh lam bùng lên từ tay Ngân Tô, thiêu đốt mảng bóng tối.
【món quà đen tối】 Cây đào tuy không phải là người nhưng nó có bóng, nó cũng là một loại quái vật.
Trong tích tắc, toàn bộ bóng cây bị bao phủ trong ngọn lửa xanh lam, cây đào bắt đầu run rẩy và xoay chuyển thân cây, cánh hoa rơi xuống như mưa rào với tốc độ cực nhanh.
Tóc quái từ phía sau lao tới, quấn lấy tay chân của Ngân Tô, kéo nàng về trong lồng chim.
Những cánh hoa rơi xuống khựng lại trong không trung nửa giây rồi nhanh chóng tụ lại, một đám hoa khổng lồ lao về phía Ngân Tô.
"Ầm ——".
Bạn cần đăng nhập để bình luận