Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 801: Đồng nhân nhà máy (19) (length: 8228)

Bọn thợ sửa chữa trong thời gian bảo dưỡng xe, bởi vì không biết khi nào cần đến, cho nên không thể tùy tiện đi lại.
Thợ sửa chữa cần túc trực 24 giờ, việc nghỉ ngơi đều phải tự bọn họ thương lượng với những thợ sửa chữa khác, được cho phép thì mới có cơ hội nghỉ ngơi một lát, vì vậy giờ mới về.
Việc không thấy họ lúc ăn cơm, là vì thợ sửa chữa có nhà ăn riêng.
Nhà máy gần mười ngàn người, nhà ăn có vài chỗ cũng không có gì kỳ lạ.
Công việc của bọn họ là sửa chữa các loại thiết bị trong xưởng, những thiết bị đó hoặc là quấn phải tàn chi, hoặc là phủ kín nước đồng nóng, hoặc nằm trong giếng sâu tối tăm, chật hẹp.
Thợ sửa chữa làm việc vừa mệt vừa bẩn.
Ngoài họ ra, còn có những thợ sửa chữa khác, ngược lại họ lại biết được chút chuyện bát quái của nhà máy từ miệng của những thợ sửa chữa này.
Ví như xưởng trưởng từng có một người con gái rất yêu thích, nhưng đáng tiếc người con gái ấy đã chết trong lò nấu đồng, xưởng trưởng vì chuyện này mà đau lòng gần chết.
Ví như buổi tối ở nhà máy, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, họ nói đó là oan hồn con gái xưởng trưởng không tan.
Ví như có người thấy đồng nhân tự dưng cử động.
Ví như nguyên vật liệu ở khu chứa của nhà máy thỉnh thoảng lại bị mất, bọn họ nghi ngờ chủ quản biển thủ, trộm nguyên vật liệu cao cấp.
Thông tin bát quái mà thợ sửa chữa thu được, rõ ràng nhiều hơn so với những vị trí khác, từ đó phân biệt ra tin tức hữu dụng, rất có ích cho người chơi.
Trước mắt, xưởng sản xuất còn 14 người sống sót.
Xưởng vật liệu còn 8 người sống sót.
Xưởng kiểm định chất lượng còn 5 người sống sót.
Khu bảo dưỡng xe còn 2 người sống sót.
36 người chơi, một đêm đã chết 7 người.
Nhưng bọn họ chỉ thu được hai quy tắc tử vong.
【Chủ quản ghét bỏ nhân viên không hoàn thành công việc, không thì sẽ trở thành đối tượng bị chủ quản ghét bỏ.】 【Trong ca đêm/tăng ca, xin đừng la hét.】 ...
...
Sau khi Ninh Phồn và những người khác rời khỏi văn phòng, rất nhanh đã có NPC tới.
NPC quả nhiên không muốn dự thi cho lắm, thậm chí còn thể hiện sự chống đối, "Trận đấu này ta không tham gia đâu."
"Ta mỗi ngày làm việc rất mệt, không có thời gian mà còn tham gia cái cuộc thi này."
"Ta... ta không muốn tham gia, ta chỉ muốn làm tốt công việc, chủ quản, cơ hội tốt thế này, ngài để cho người khác đi."
"Thôi đi, đằng nào cũng chẳng lấy được giải."
Với những lời từ chối này, Ngân Tô trực tiếp lấy búa ra, bắt đầu thuyết phục một cách hữu hảo.
Bị ép dưới sự uy h·i·ế·p võ lực của Ngân Tô, toàn bộ nhân viên trong xưởng đều ồ ạt đăng ký ủng hộ tân chủ quản.
Tô chủ quản còn chu đáo hỏi thăm họ vì sao lại chống đối tham gia đến vậy, có phải sợ hãi hay lo lắng về việc bình chọn không công bằng, có gì khuất tất hay không.
"Không có... Không có sợ gì hết a. Không công bằng? Không có đâu, xưởng trưởng rất công bằng, chúng tôi tin tưởng việc bình chọn của xưởng trưởng."
"Ai mà sợ chứ, ta chỉ là không muốn tham gia thôi. Kết quả cuộc thi chắc chắn không có gì mờ ám đâu, ta tin tưởng xưởng trưởng."
"Chỉ là không lấy được giải, không muốn phí thời gian thôi. Mờ ám ư? Không có gì mờ ám cả."
Nhân viên nào cũng nói không sợ, cũng không có chuyện mờ ám gì cả, chỉ là không muốn phí thời gian tham gia.
Cho đến khi có một nhân viên lỡ lời, nhắc đến việc người cuối cùng nhận giải thưởng cuộc thi đồng nhân đều sẽ biến mất.
Đây mới là lý do nhân viên không muốn dự thi.
Nhưng càng hỏi nhiều, nhân viên càng không chịu nói.
Ngân Tô cả buổi sáng không làm gì, đưa hết phiếu báo danh trong tay cho người tham gia, sau đó lại cẩn thận tuần tra hai vòng ở mấy xưởng nàng quản lý, bắt được những nhân viên không chăm chỉ làm việc và trừng phạt cho bẽ mặt.
Đợi đến khi cô cơm nước xong xuôi trở về, đã thấy trên hành lang dán đầy áp phích 'Cuộc thi đồng nhân'.
Các nhân viên cũng đang bàn tán về cuộc thi đồng nhân, nhưng rõ ràng ý muốn tham gia không cao.
Ít nhất không có nhân viên nào chủ động đến tìm cô để bày tỏ ý định muốn dự thi, cô đi quan tâm mấy đồng nghiệp khác, phát hiện họ đang khổ đại cừu thâm 'khuyên' người đăng ký, lập tức an tâm.
Chỉ cần NPC sống không nổi, cô sẽ rất tốt.
Tân tấn chủ quản: "Ngươi... Ngươi ngươi ngươi đã điền hết phiếu đăng ký rồi à?"
Ngân Tô ngồi ở phòng làm việc của đối phương, chiếm bàn làm việc của hắn, "Đương nhiên rồi, ta là ai chứ, là người sau này làm trưởng xưởng đấy! Mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó được ta sao."
Tân tấn chủ quản ôm một chút mong chờ: "Điền... Điền lung tung?"
Ngân Tô dung túng cười một tiếng: "Nói linh tinh gì đấy, nhân viên của ta thế mà lại rất ủng hộ ta làm việc đấy. Sao vậy, nhân viên của ngươi không giúp ngươi à?"
Tân tấn chủ quản: "..."
Rõ ràng tân tấn chủ quản tiến triển không mấy thuận lợi, cũng không biết có phải vì hắn mới làm chủ quản, còn chưa quen với thân phận của mình, nên không biết dùng quyền uy hay không.
Tân tấn chủ quản không biết làm công tác tâm lý gì, "Vậy... vậy ngươi giúp ta một tay?"
Ngân Tô thu lại nụ cười, từ chối đến mức tuyệt tình: "Không được."
"??? "
Ngươi không phải lương thiện sao? Ngươi không phải mềm lòng sao?!
Ngân Tô đứng dậy chuẩn bị đi, vỗ vai tân tấn chủ quản, "Đây là khảo nghiệm của tổ chức đối với ngươi, nếu như mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cũng làm không xong, vậy ta giữ ngươi lại làm gì đây... Ngươi nói có đúng không?"
Trong con ngươi đen nhánh của nữ sinh dường như có ý cười, giọng nói dịu dàng lại ẩn chứa sát khí.
NPC sau lưng lạnh toát, nhớ tới những kẻ xui xẻo đã chết tối qua.
"Ta... ta sẽ cố gắng."
...
...
Ngân Tô la cà đến chạng vạng tối, không thu được thêm manh mối nào về cuộc thi đồng nhân.
Khi nàng đang ung dung sắp đến giờ tan làm thì điện thoại văn phòng reo lên.
Đúng vậy, trong văn phòng chủ quản có một bộ máy riêng.
Khi phát hiện ra, nàng đã thử, nhưng không gọi được ra bên ngoài.
Đầu dây bên kia là giọng nữ, thông báo cô mang theo phiếu đăng ký, 7 giờ họp.
Ngân Tô đến nhà ăn lục lọi một cái màn thầu rồi mới tìm người dẫn đường, thăm dò địa hình đến văn phòng họp.
Trong văn phòng có một chiếc bàn dài lớn, người ngồi ở vị trí chủ tọa là một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồng phục công nhân, trước ngực đeo thẻ công tác màu xanh.
Ánh mắt người phụ nữ quét đến cửa, cực kỳ khó chịu hừ một tiếng: "Họp mà còn lề mề làm gì? Còn không mau vào, chỉ thiếu mấy người các người thôi."
NPC sau lưng Ngân Tô lập tức chạy chậm vào văn phòng, tìm chỗ ngồi.
Ngân Tô thấy người phụ nữ này cũng không đối xử khác biệt với mình, người chủ quản mới tới này, cũng không có làm càn, đi tới chỗ nhóm chủ quản của mình ngồi xuống.
Nàng hạ giọng hỏi NPC bên cạnh: "Chị ta là chủ nhiệm à?"
"... Phó chủ nhiệm."
"..." Ngân Tô nghẹn họng: "Chẳng lẽ còn có phó xưởng à?"
"Thế thì không có đâu."
"Vậy thì tốt rồi."
"..."
Phó chủ nhiệm vẫn giữ khuôn mặt khó chịu, "Mọi người đã điền xong phiếu đăng ký chưa? Đưa hết lên cho tôi."
Tập tài liệu được lần lượt truyền lên, phó chủ nhiệm không nói gì, mở từng tập ra xem.
Cứ nhìn một tờ thì sắc mặt lại nặng nề hơn, cho đến khi thấy tập tài liệu của Ngân Tô, sắc mặt của bà ta mới giãn ra.
Bà ta "Bộp" một tiếng ném tập tài liệu, ánh mắt sắc bén quét về phía đám người, "Lại là như thế này, cái đám người này là sao thế? Lần nào đăng ký cũng không đủ chỉ tiêu, rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì hả?"
"Phó chủ nhiệm, nhân viên không chịu tham gia, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi được..."
"Không trách các người thì trách ai? " Phó chủ nhiệm ném tập tài liệu của Ngân Tô lên giữa: "Nhìn người ta xem người ta làm thế nào mà có thể đăng ký đủ số được đây? Năng lực làm việc của chính các người không được thì còn từ chối trách nhiệm, tôi thấy mấy chủ quản các người làm đến đây là chấm hết rồi đấy!"
Từng tờ phiếu đăng ký nằm rải rác trên bàn dài như tát vào mặt bọn họ, ai nấy đều cúi đầu xuống thật thấp, nhưng quanh người oán khí ngút trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận