Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 262: Kim Điển xã khu (6) (length: 8908)

"..." Như cái gì? Nàng không hề hoang mang, thảnh thơi đi dạo trong vườn, còn cùng nữ sinh bên cạnh cười nói vui vẻ, đâu có giống người chơi trong trò chơi sinh tử?
Đối với việc vừa mới biết nàng là người chơi, ngược lại không định ra tay, do dự một chút rồi hỏi: "Vậy, ngươi có từng thấy quy tắc chưa?"
Ngân Tô lắc đầu, nàng đã đi qua văn phòng vật nghiệp, đi qua siêu thị, dạo quanh toàn bộ khu dân cư, từng tán dóc với NPC, nhưng chưa hề gặp/nghe nói thứ gì gọi là quy tắc.
Người chơi cau mày: "Phó bản này hình như không có quy tắc."
"Trò chơi đâu có nói phó bản nào cũng phải có quy tắc đâu?"
Trò chơi cấm kỵ là trò chơi sinh tồn, đâu phải trò chơi quy tắc, phó bản có quy tắc chỉ là một nhánh của nó.
Chỉ là đại bộ phận phó bản ít nhiều đều sẽ xuất hiện quy tắc, nên người chơi đã quen.
"Nhưng người chơi tử vong cũng chưa từng thấy, quy tắc thông dụng..."
"Đó là quy tắc do người chơi tổng kết, không phải quy tắc trò chơi công bố, chỉ có thể nói nó áp dụng được cho 90% phó bản."
Nếu phó bản này không có quy tắc, việc người chơi tử vong không hiện quy tắc cũng rất bình thường.
" " Hình như cũng có đạo lý.
Người chơi có vẻ bị Ngân Tô thuyết phục, ánh mắt liếc qua Diêu Dao vẫn đứng bên cạnh: "Cô ấy cũng là người chơi?"
"Không phải."
"? ? ?"
Người chơi nhìn cô nữ sinh đang đứng cạnh Ngân Tô, nghi hoặc nhìn bọn họ.
NPC tuy sẽ tự động lọc bỏ từ người chơi, nhưng họ đâu có lọc những gì người chơi nói!
Để họ nghe thấy điều không nên nghe, hoặc câu nào đó đụng đến điểm nhạy cảm của họ thì mất mạng như chơi!!
"Không sao, nàng là bạn ta." Ngân Tô kéo tay Diêu Dao, giới thiệu với người chơi: "Nàng tên Diêu Dao, nàng đáng yêu lắm..."
Người chơi dùng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm Ngân Tô, cơ thể lùi về sau, sau đó xoay người bỏ chạy.
Chắc là thấy Ngân Tô điên rồi.
"Còn biết rất nhiều chuyện bát quái." Ngân Tô im lặng bổ sung thêm mấy chữ sau.
Diêu Dao vừa được thăng cấp làm bạn bè: "? ? ?"
Diêu Dao kỳ lạ: "Vừa nãy các người nói gì thế?" Nàng cảm thấy mình nghe hiểu mà hình như lại chẳng hiểu gì.
"Không sao, đầu óc người kia có bệnh, nói linh tinh ấy mà. Sau này thấy hắn nhớ tránh xa ra."
"... Ừ."
...
Ngân Tô không vội đi tích lũy điểm, mà để Diêu Dao dẫn mình đi dạo quanh toàn bộ khu dân cư.
Trong khu có rất nhiều người hoạt động, nhưng so với 30.000 người thì vẫn còn kém rất xa, rất nhiều NPC không hoạt động trong khu.
Đương nhiên, bình thường thì trong khu dân cư đâu có chuyện hộ gia đình nào cũng ở trong đó cả.
Nhưng nàng từ trên mấy tòa nhà cao nhìn xuống sẽ thấy có cửa sổ bị phong kín.
Hỏi Diêu Dao, cô cũng bảo không biết chuyện gì, trước đây không có tình huống này.
Cũng may Diêu Dao không phải hoàn toàn vô dụng, cô ở khu này nhiều năm, không giống những người khác không để ý chuyện bên ngoài, biết kha khá chuyện bát quái trong khu.
Đại bộ phận cư dân trong khu hỏi không ra tin tức gì có ích, mặc kệ là bị đánh hay là đánh người, đều cảm thấy họ làm là lẽ đương nhiên.
Có lẽ vì Diêu Dao đã một thời gian không ở đây, nên cô vẫn giữ lại được một chút lý trí.
Điều này nói rõ chỉ khi ở lại đây thì mới không bị đảo lộn nhận thức.
Chính khu dân cư này đã khiến cư dân trở nên như vậy.
Diêu Dao nói trước kia khu dân cư thực sự rất hòa thuận, nhà nhà đều sống hạnh phúc, khu lớn như vậy nhưng ít khi xảy ra cãi vã.
Phó bản này... tựa như đã đảo lộn những hạnh phúc tốt đẹp đó, biến thành một khu đầy lệ khí.
Người bà hiền lành từng bị biến thành hung thủ giết chết con dâu.
Đứa con ngoan từng là niềm tự hào của cha mẹ cuối cùng lại tự tay giết cha mẹ.
Cặp vợ chồng ân ái bỗng trở mặt thành thù...
Nhưng lạ ở chỗ, Ngân Tô dùng giám định thuật quét cư dân một lượt thì kết quả chỉ hiển thị thông báo kiểu như 【cư dân nào đó nào đó nào đó】.
Những cư dân này nhìn không có bất kỳ vấn đề gì.
Họ giống như chỉ gặp vấn đề về nhận thức, không có bệnh tật gì khác.
Nhờ sự giúp đỡ của Diêu Dao, Ngân Tô đại khái đoán ra, khu dân cư này bắt đầu có vấn đề từ 2 tháng trước.
"Lúc đó náo loạn lớn lắm, bà bà nhà đó trước đây hiền lành lắm, đối xử với con dâu cũng rất tốt, hai người hay đi dạo trong khu, còn được khu phát thưởng danh hiệu 'Bà mẹ chồng tốt con dâu hiền' nữa đấy. Ai mà biết sao bà lại giết đứa con dâu đang mang thai...
Sau khi giết chết con dâu mình thì bà còn định giết con trai mình, sau đó còn đánh lén cả cảnh sát, cuối cùng bị bắn một phát rồi ngã từ trên lầu chết.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi đứa con trai của bà ta, mà con trai bà ta cũng không được bình thường kể từ đó."
Diêu Dao dẫn Ngân Tô đến trước cửa tòa nhà số 17, chỉ vào một hộ gia đình, "Hộ ở bên trái tầng 11 ấy."
Ngân Tô nhìn theo, đó chính là gia đình đầu tiên xảy ra vụ chết người mà Diêu Dao còn nhớ.
Cửa sổ có vẻ bị thứ gì đó bịt kín, không nhìn thấy gì bên trong.
"Lên đó xem thử."
Diêu Dao do dự, hơi sợ hãi: "Con trai nhà đó điên rồi... hay là thôi đi."
"Sợ gì, có ta đây mà." Ngân Tô nắm tay Diêu Dao, cổ vũ cô: "Đừng sợ."
"..."
Diêu Dao bị Ngân Tô vừa kéo vừa dỗ vào thang máy, con số màu đỏ nhảy lên chậm chạp.
"Ting ——"
Cửa thang máy mở, các nàng còn chưa kịp ra thì đã nghe thấy tiếng trẻ con hét lớn, vang vọng khắp hành lang.
Bên ngoài thang máy chỉ có ánh sáng lờ mờ, ánh sáng nhập nhòe, cùng với gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, tạo thành một khung cảnh âm u quỷ dị.
"Người quái dị, bà mặt vàng! Cút đi, cút ngay đi, đây không phải nhà của bà."
Người phụ nữ đeo tạp dề, tóc tai rối bời nắm lấy khung cửa, yếu ớt nói: "Ta là mẹ của con..."
Còn bên trong phòng, người đàn ông ôm Lâm Lâm trang điểm kỹ càng, quần áo lộng lẫy, mặt mày đắc ý, thờ ơ với vở kịch đang diễn ra.
Lâm Lâm che môi cười duyên, "Tú Lan à, cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ chăm sóc Tiểu Bảo thật tốt."
Người đàn ông vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ghét bỏ nói: "Nói nhiều với cô ta làm gì. Tiểu Bảo đã không muốn cô làm mẹ thì cô cút nhanh đi, đừng có lởn vởn ở đây nữa."
"Ai nha sao anh lại nói vậy... Tú Lan đau lòng lắm đó."
Đứa bé mập giống như có thánh chỉ của Thái tử Hoàng gia, dùng sức đẩy tay người phụ nữ đang bám khung cửa, như trâu mộng đẩy người đó ra, trong miệng hùng hổ: "Bà mới không phải mẹ ta, mẹ ta là dì Lâm Lâm! Người xấu xí, mau cút!"
Người phụ nữ bị đẩy đến lảo đảo, cơ thể vô lực ngã ngồi trước cửa, trên mặt là vẻ tuyệt vọng chết lặng.
Đứa bé mập vênh váo đắc ý chỉ vào nàng: "Cút nhanh lên, đừng để ta thấy bà nữa, kinh tởm quá."
Nói xong, bé mập nhìn thấy trong hành lang còn có người xem thì lập tức trợn mắt: "Người quái dị nhìn gì hả?"
Đột nhiên bị mắng là người quái dị: "..."
Ngân Tô vốn không có ý định làm gì, bèn quay đầu nói với Diêu Dao: "Đợi ta chút, ta đi làm việc thiện."
"Hả?"
Ngân Tô nhanh chân đi về phía đứa bé mập.
Trước đây, mỗi khi đứa bé mập rống người, người khác đều tự động bỏ đi, ai ngờ hôm nay lại vô hiệu. Đối phương chẳng những không đi mà còn đi về phía mình.
Khí thế hung hăng của bé mập lập tức yếu đi không ít, "Ngươi... Ngươi làm gì?"
Ngân Tô mỉm cười: "Dạy cho ngươi biết thế nào là hiếu đạo, thế nào là lễ phép."
Tuy bé mập có chút sợ hãi, nhưng quen miệng la hét: "Ngươi là ai, ai cần ngươi, cái đồ người quái dị dạy... Á..."
Đứa bé mập bị đẩy vào trong phòng, cửa phòng "Rầm" một tiếng đóng lại.
Diêu Dao đứng ở cửa thang máy, không dám lại gần.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa kia lại mở ra.
Diêu Dao thấy trên đó có máu, nhưng không thấy người đâu... bên trong im lặng.
"Được rồi, giờ ngươi có thể tiếp tục ở đây." Ngân Tô vừa xoa tay vừa nói với người phụ nữ vẫn còn ngồi dưới đất: "Phụ nữ phải biết yêu bản thân mình trước mới có thể hạnh phúc, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi bắt đầu cuộc sống mới đi."
Người phụ nữ ngây người nhìn vào trong phòng, Ngân Tô đi qua bên cạnh nàng cũng không có phản ứng gì.
—— Hoan nghênh đến với địa ngục của ta —— Hàng ngày xin nguyệt phiếu ~~ Ý tưởng chương [ đọc tệ 520] hoạt động rút thăm trúng thưởng:
【 Tòa nhà 44 】 Kiêu Dương gặm Miêu Miêu 【 Có thể kế thừa hay không 】 Nhóm ngỗng nai tiên nhỏ mê muội ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận