Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 782: Hiện thực nàng không thấy (length: 8103)

Trong nhận thức của Ngân Tô, Đại Lăng đang ở xung quanh nàng, cứ như một con khỉ nhảy nhót, chạy tới chạy lui rất điên cuồng.
Khi ở chung cư Bát Tiên, chỉ huy Thiên Tuyển không nói gì thêm, nàng còn tưởng rằng hắn không nhìn thấy quái vật triệu hồi ra.
"Ngươi thấy gì sao?" Chung Đạt không phát hiện xung quanh có gì bất thường, liền hỏi Ngân Tô.
"Không có." Ngân Tô dẫn đầu đi vào bên trong tòa nhà, "Có thể là người chơi đi ngang qua thôi."
Giọng nói lạnh lùng của chỉ huy Thiên Tuyển vang lên: "Nó vẫn đang lẩn quẩn xung quanh các ngươi."
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô quyết định thu Đại Lăng lại vào phòng tối, nếu không thì vị đội trưởng tạm thời này sẽ không chịu rời mắt đi mất!
Chỉ huy Thiên Tuyển: "A... Nó biến mất rồi."
Việc Đại Lăng biến mất khiến chỉ huy Thiên Tuyển càng thêm khẩn trương, hắn dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận, có thể đối phương có năng lực ẩn thân.
Kênh truyền đến tiếng của người khác, chỉ huy Thiên Tuyển dặn dò hai câu rồi không còn để ý đến bọn họ nữa.
...
...
Thang máy của tòa nhà này vẫn dùng được, Ngân Tô và Chung Đạt đang căng thẳng thần kinh đi thẳng thang máy lên đỉnh lầu, rồi từ trên cao nhất tìm kiếm xuống.
"A!"
Ngân Tô nghe thấy tiếng kêu lớn liền lập tức chạy về phía bên trái.
Bên trong cửa phòng, Chung Đạt cứng đờ cả người, trước mặt hắn là ba người sống sót đang cầm dao cụ, mặt mày hoảng sợ tột độ. Ngân Tô đi vào, những người đối diện càng kích động hơn, mất khống chế mà hét lớn: "Cút đi, cút đi!"
Trong phòng khách chỉ có ánh sáng yếu ớt, dù sương mù không lan vào được, vẫn có cảm giác mờ mịt, lờ đờ.
Ngân Tô không biết Chung Đạt có lên tiếng gì chưa, nhưng nhìn bộ dạng hai bên thì thấy, lần gặp mặt 'giao lưu' này rõ ràng không được vui vẻ lắm.
Lúc này đành phải lên tiếng: "Đừng khẩn trương, chúng tôi là đội cứu viện, trước tiên hãy bỏ dao xuống đi, lỡ ngộ thương đến các ngươi thì không hay đâu."
"Cứu... Đội cứu viện?" Cô gái trẻ cầm dao khẩn trương nuốt nước miếng, "Ngươi... Các ngươi không phải những quái vật kia sao?"
Ngân Tô dang hai tay ra để đối phương thấy rõ, lễ phép mỉm cười: "Cô xem chúng tôi giống quái vật sao?"
Cô gái trẻ dò xét họ từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không hề thả lỏng, hai tay nắm chặt dao, giọng run run nói: "Ngươi... ngươi cười cái gì chứ!"
"... ?" Ngân Tô thu lại nụ cười, ôn hòa nói: "Như vậy không phải sẽ thân thiết hơn một chút sao?"
"..."
Không!
Không hề thân thiết! !
Tuy cô không có trải qua, nhưng cô cũng đã xem không ít phim ảnh và kịch truyền hình rồi, thông thường cứu viện phải là một sự việc nghiêm túc! !
Chỉ có cứu viện trong hài kịch mới cười đùa thôi... Hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở trong phim kinh dị! !
Cô gái này rất cảnh giác, tuy bọn họ không phải là đồng nhân, nhưng cô vẫn nghi ngờ bọn họ là quái vật đội lốt người.
Cô gái vừa sợ hãi vừa lo lắng rằng họ thực sự là nhân viên cứu viện, sau khi liên tục xác nhận thân phận của họ thì cuối cùng cô cũng chậm rãi hạ mũi dao xuống.
Nhưng nàng vẫn nắm chặt dao trong tay, che chở cho người phía sau.
Phía sau cô gái là một đứa bé và một ông lão, ông lão ngồi trên ghế trông rất suy yếu, còn đứa bé thì chỉ khoảng hơn một tuổi, đều là người già yếu tàn tật.
Ngân Tô hỏi: "Còn những người khác không?"
Cô gái: "Không có."
Cô gái có một ông chồng, nhưng khi khu dân cư di tản, chồng cô lại muốn bỏ ông lão xuống, mang theo cô và hai đứa bé rời đi.
Cô không muốn bỏ lại ông lão, cãi nhau một trận với chồng, cuối cùng chồng cô đã đi theo người của khu dân cư di tản.
Việc di tản khỏi khu dân cư không có xe, cũng không được phép lái xe cá nhân. Vì phải bảo đảm đường xá thông suốt, tránh việc cư dân hoảng loạn lái xe cá nhân đổ xô lên đường để ra khỏi thành, cuối cùng gây tắc đường ra ngoại thành.
Mọi người nhất định phải đi đến địa điểm được chỉ định, thống nhất vận chuyển, thống nhất ra khỏi thành.
Điểm tập kết xe của khu dân cư họ hơi xa, để tránh việc mọi người cùng lúc xô ra gây ra giẫm đạp, nên việc di tản phải theo từng chung cư. Nhưng thời gian di tản cho mỗi chung cư lại có hạn, mọi người đều muốn nhanh chóng chạy tới, để đề phòng bị bỏ lại.
Cục điều tra rất muốn đưa tất cả mọi người đi hết.
Nhưng họ biết trong thời gian ngắn như vậy thì không thể làm được, họ buộc phải đưa ra lựa chọn, dùng thời gian ngắn nhất đưa được nhiều cư dân đi nhất.
Cho nên phương án họ đưa ra là nhóm đầu tiên có thể chủ động đi đến điểm tập kết di tản, nhóm thứ hai sẽ di tản nếu nhóm đầu chưa đến kịp, còn bây giờ là nhóm thứ ba, đội cứu viện sẽ tìm kiếm theo khu vực, cũng là nhóm di tản cuối cùng.
Nếu bỏ lỡ đợt cứu viện này, có lẽ sẽ không còn đợi được cứu viện nữa.
Cô gái lại mang theo một ông lão bất tiện đi lại và một đứa bé chậm chạp, không ai giúp đỡ, cô đã không đuổi kịp nhóm cứu viện thứ hai.
Về sau lại còn xuất hiện đồng nhân tấn công... cuối cùng cô chỉ có thể chọn ở nhà.
Lúc đầu vẫn còn có thể nghe thấy tiếng người chạy trong chung cư, tiếng kêu thảm, tiếng kêu cứu mạng...
Nhưng dần dần, những âm thanh này đều biến mất.
Toàn bộ chung cư rơi vào tĩnh lặng quỷ dị.
"Cô còn một đứa bé nữa sao?"
"Ừm, nó bị mang đi rồi..."
Chồng cô mang đi đứa con gái lớn hơn, bỏ lại đứa con trai chưa đầy hai tuổi.
"Trong khu dân cư của các cô còn có người sống sót nào khác không?"
"Ở khu 18 bên kia có mấy người." Cô gái nói: "Trước đó mạng vẫn dùng được... Tôi có thấy trong nhóm, nhưng không biết họ còn... có ở đó không."
Có thể là do ảnh hưởng của khu vực ô nhiễm, bây giờ mạng bình thường đã không thể dùng được, không thể lên mạng, không gọi điện được, không nhắn tin được.
Chỉ huy Thiên Tuyển không điều người đến khu 18, vì không có người sống sót và cũng không có đồng nhân.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau rời khỏi đây thôi." Chung Đạt bảo cô gái đỡ ông lão lên lưng mình, "mau lên."
Cô gái vội vàng ôm đứa bé nhỏ đuổi theo.
...
...
Ngân Tô và Chung Đạt chỉ tìm thấy ba người sống sót này, những người khác đều là đồng nhân.
Cô gái che miệng đứa bé, vừa chạy vừa thở hổn hển, cô nhất định phải nhìn chằm chằm vào ánh đèn trước mặt, để phòng lạc đường trong màn sương mù dày đặc.
Hai người cứu viện thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng người khác vang lên, thi thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng quát lớn.
"A——"
Cô gái nghe thấy một tiếng "bịch", dường như có vật gì đó từ trên cao rơi xuống.
Cùng với tiếng hét thảm vừa rồi, cô gái không biết đó là vật gì, là người, là quái vật hay là những đồng nhân kia...
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đánh nhau.
Trong sương trắng lấp lóe ánh sáng rực rỡ kỳ lạ, như là cực quang.
Tiếng động bên tai càng ngày càng hỗn loạn.
Cô gái đột nhiên cảm thấy ánh sáng phía sau biến mất, cô quay đầu lại thì phát hiện nữ sinh đi theo sau không thấy nữa.
"Cô ấy... Cô ấy không thấy nữa rồi!" Cô gái lập tức gọi người phía trước.
"Mặc kệ cô ta, đuổi theo đi." Chung Đạt hiểu rất rõ giờ phút này bọn họ nên đưa những người này lên xe buýt, chứ không phải quay lại tìm Chu Tiểu Đa đã đột nhiên biến mất.
Cô gái nghe thấy tiếng của Chung Đạt vọng lại, dù không có chút cảm xúc nào nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm và vững vàng.
Cô lập tức ôm đứa bé đuổi theo.
Tuy không thấy rõ khung cảnh xung quanh, nhưng cô cảm nhận được đây là con đường ra khỏi chung cư, cô đã đi lại rất nhiều lần, rất quen thuộc...
Từ cảm giác bước chân lên mặt đất, cô thậm chí có thể biết được lúc này mình đang ở vị trí nào.
Trước kia cô cảm thấy quãng đường rất ngắn, bây giờ lại như bị kéo dài vô tận, đi mãi không tới... Ánh sáng phía trước dường như cũng càng ngày càng xa cô.
Nhưng đúng lúc này, cô gái cảm giác khí vụ bên cạnh phun trào, vai cô trĩu xuống, một vật kim loại cứng rắn túm lấy cô.
A các bảo bối, ném phiếu tháng nào ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận