Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1165: Hiện thực thật sự là đáng tiếc (length: 7763)

"Vậy sau này ngài có gặp lại những đứa trẻ đó không?"
Vương Song Dung lắc đầu.
Dương Án huyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thêm nữa những đứa trẻ đó ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, muốn gặp lại cũng rất khó.
"A di, vừa rồi ngài nói ngoài ta ra, còn có hai nhóm người đến hỏi về chuyện của viện mồ côi, họ là ai vậy ạ?"
Lúc này Vương Song Dung đang cao hứng, không suy nghĩ nhiều, nói thẳng: "Mấy ngày trước có mấy người nói là người của cục điều tra, bọn họ mặc đồng phục, y chang trên TV, chắc là thật đó. Còn hai người kia một tháng trước thì ta không biết."
Ngân Tô: "Ngài có còn nhớ hình dạng hai người kia một tháng trước như thế nào không?"
"Ôi... Ta không nhìn rõ, các nàng đều mang khẩu trang hết mà."
Vương Song Dung chỉ biết đó là hai cô gái trẻ, nghe giọng nói thì không phải người địa phương.
"Các nàng hỏi nghe những gì?"
"Các nàng nói là đến hỏi thăm chuyện, hỏi ta nghe về những đứa trẻ trong viện mồ côi đó."
Nghe ngóng về mấy đứa trẻ mồ côi... Cũng là để tìm Phó Không Tri sao?
Vậy hai người kia là ai?
Ngân Tô suy nghĩ một chút, lấy tấm ảnh Nghiêm Nguyên Thanh gửi cho mình ra, đưa cho Vương Song Dung xem: "Có phải họ hỏi về đứa trẻ này không?"
"Ta không biết, họ không cho ta xem ảnh, chỉ miêu tả lại thôi, mà chuyện lâu như vậy rồi, con nói ta sao nhớ rõ được chứ."
"Vậy ngài có ấn tượng với đứa trẻ này không?"
Vương Song Dung tiến đến gần màn hình xem kỹ một chút, vô ý thức nói: "Ài, đứa trẻ này, mấy ngày trước mấy người bên cục điều tra kia cũng có hỏi tới hắn đó... Cái ảnh này của ngươi với của họ y chang, ngươi cũng là người của cục điều tra hả?"
"Coi như vậy đi."
Vương Song Dung nghi hoặc: "Không phải các ngươi đã hỏi rồi sao, sao giờ còn đến nữa?"
Ngân Tô tiện miệng nói bừa: "Chẳng phải là vì nghĩ biết đâu có người chợt nhớ ra gì đó hay sao."
"À, ra là vậy..." Vương Song Dung không hề nghi ngờ gì, lắc đầu nói: "Cái này ta thật không có ấn tượng."
Ngân Tô đổi tấm khác: "Còn cái này thì sao?"
Tấm thứ nhất là ảnh Phó Không Tri khi còn nhỏ trước khi mấ·t tích, khi còn nhỏ Phó Không Tri được nhà giàu Kim Chồng Ngọc Thế nuôi lớn như cậu chủ nhỏ, quả thật rất xinh trai.
Tấm thứ hai là ảnh Phó Không Tri sau khi về lại Phó gia, ảnh hồi còn học cao trung.
Mấy ngày trước Vương Song Dung đã xem kỹ hai tấm hình này rồi, nên rất nhanh lắc đầu: "Ta thật sự không có ấn tượng, đứa trẻ đẹp trai như vậy sao có thể xuất hiện ở viện mồ côi được chứ."
"Mẹ, ai mà đẹp trai vậy ạ?" Ngoài cửa có một đôi trai gái trẻ đi vào, người lên tiếng chính là chàng trai trẻ tuổi, trong giọng có chút bất mãn: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?"
Chàng trai trẻ kia nhìn thấy Ngân Tô, mày nhíu lại thành chữ X, "Mẹ, con đã bảo mẹ rồi, giờ ngoài đường loạn lắm, mẹ đừng có qua lại với người lạ."
Ngân Tô chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, không có phản ứng gì nhiều.
Còn Vương Song Dung thì sắc mặt nghiêm lại, mặt có vẻ cứng đờ, không hài lòng vì con mình quá vô lễ: "Tên hỗn tiểu tử này nói năng kiểu gì vậy, người ta cô bé chỉ hỏi chút chuyện thôi... Mà không phải, hai đứa bây giờ lại về đây làm gì hả?"
Cô gái trẻ tiến lên nắm lấy tay Vương Song Dung, thân mật nói: "Mẹ, chúng con tới đón mẹ về huyện ở, mẹ ở đây một mình, chúng con không yên tâm. Mẹ đừng giận, Thế An cũng chỉ là lo lắng cho mẹ thôi mà."
Vương Song Dung vỗ tay con gái, hừ lạnh một tiếng với con trai: "Ta mấy chục tuổi đầu rồi, chẳng lẽ không biết phân biệt sao? Mấy đứa xem bà già này ngu ngốc chắc? Mà ta đã nói rồi, ta không đi với mấy đứa, ta ở một mình rất tốt."
"Mẹ, sao mẹ..."
Cô gái trẻ trừng mắt nhìn chồng mình một cái, chuyển chủ đề: "Mẹ, lúc nãy mẹ có nhắc tới viện mồ côi, có phải nói về cái viện mồ côi bỏ hoang ngày xưa nhà mình không?"
"Đúng đó." Vương Song Dung quả nhiên bị con dâu chuyển dời sự chú ý, "Ày, con bé này muốn tìm người... Ài, ta nhớ hồi nhỏ bọn con thích qua đó chơi lắm, Mạn Sách, con xem giúp cô bé này, có thấy đứa bé nào như vậy không?"
Trương Mạn Thư nhanh chóng đồng ý, cười với Ngân Tô: "Được ạ, để tôi xem giúp cho."
Ánh mắt của Ngân Tô từ tay Trương Mạn Thư dời sang tay Vương Song Dung, rồi lại mở điện thoại, đưa cho Trương Mạn Thư xem.
Trương Mạn Thư tiến lại gần nhìn, Ngân Tô ngửi thấy trên người cô tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
"Cái này..." Trương Mạn Thư cố gắng nhớ lại, một lúc sau, cô "A" một tiếng: "Hình như tôi có chút ấn tượng, nhưng mà đứa bé kia bị mù mà. Với lại đứa bé đó không có đẹp trai như vậy, rất gầy rất gầy, nhưng mà ngũ quan thì đúng là rất giống."
Ngân Tô cất điện thoại, "Cô có thể kể cho tôi nghe thêm một chút về đứa bé này không?"
Trương Mạn Thư do dự: "Thời gian lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Ngân Tô ôn hòa cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không sao đâu, cô nhớ gì thì cứ nói cái đó, như vậy là đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi nhất định sẽ báo đáp cô."
Vương Song Dung ở bên cạnh cười ha hả: "Nói báo đáp gì chứ, đây chỉ là chuyện nhỏ, Mạn Sách con cứ suy nghĩ kỹ đi."
Trương Mạn Thư đối diện với ánh mắt của Ngân Tô, không khỏi run lên một chút, đột nhiên có chút hối hận vì đã đồng ý giúp đỡ.
Trương Mạn Thư cố gắng tránh ánh mắt không mấy dễ chịu kia, gượng gạo đáp lời: "Vậy để tôi nhớ lại xem sao..."
Trương Mạn Thư chỉ nhớ được viện trưởng viện mồ côi gọi thằng bé mù đó là "Tiểu Ngũ".
Tiểu Ngũ khác với những đứa trẻ khác trong viện mồ côi ở chỗ rất kỳ quặc.
Trong bản gốc một sáu một chín một bản một tơ một sai!
Trương Mạn Thư cùng chồng mình là Đặng Thế An đều là người ở đây, hồi nhỏ có không ít bạn bè, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến viện mồ côi chơi.
Viện trưởng sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt cho bọn họ, mong bọn họ chơi cùng với mấy đứa trẻ trong viện mồ côi.
Một viên kẹo, một chai nước, một gói đồ ăn vặt đối với lũ trẻ mà nói chính là phần thưởng tốt nhất, bọn họ vui vẻ nhận lời.
Trương Mạn Thư nhớ mỗi lần đến viện mồ côi, những đứa trẻ khác còn nói chuyện với họ, quen thân rồi còn cùng nhau chơi đùa.
Nhưng Tiểu Ngũ này thì không.
Hắn luôn một mình ngửa đầu 'nhìn' trời, rõ ràng là hắn có nhìn thấy gì đâu.
Trương Mạn Thư nhớ được có bấy nhiêu thôi.
Ngân Tô suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm Trương Mạn Thư hỏi: "Hắn ở viện mồ côi có hành động gì kỳ lạ không?"
Trương Mạn Thư vô ý thức tránh ánh mắt của Ngân Tô: "Hành động kỳ lạ... hình như không có, ngoài việc không thích ở chung, thì hắn không có gì khác lạ cả. À đúng, tôi nhớ là hắn thích đi về phía cánh rừng đằng sau viện mồ côi."
Ngân Tô nhớ đến lúc nãy hình như thấy phía bên kia rừng có đường?
Viện mồ côi bỏ hoang đã lâu rồi, cho dù lúc trước bên cánh rừng có đường, bây giờ chắc cũng chẳng tìm thấy được nữa.
"Còn gì nữa không?"
"Không có..."
"Được rồi, cảm ơn cô đã giúp đỡ." Ngân Tô cười với Trương Mạn Thư: "Đáng tiếc thật đấy."
Trương Mạn Thư: "..."
Đáng tiếc cái gì?
Trong lòng Trương Mạn Thư căng thẳng, toàn thân nổi cả da gà, vô ý thức muốn bỏ đi.
Đặng Thế An có vẻ như đã hết kiên nhẫn: "Xong chưa? Nói xong chưa vậy! Vợ à, mình còn phải về mà. Mẹ, mẹ mau thu dọn đồ đi."
Đặng Thế An giục Vương Song Dung.
"Ta không đi..." Vương Song Dung từ chối.
"Mẹ, giờ ở ngoài này nguy hiểm lắm, tụi con không yên tâm để mẹ ở đây một mình, mẹ về ở cùng với tụi con thì tốt hơn." Trương Mạn Thư thừa cơ kéo Vương Song Dung ra xa Ngân Tô, ra vẻ ân cần khuyên Vương Song Dung: "Chúng ta về nhà cùng nhau đi mẹ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận