Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 778: Hiện thực khẩn cấp rút lui (length: 7890)

Ngân Tô: "..."
Sao một hồi lại biến thành cái cục diện nàng không hiểu thế này?
Cái app mà Nghiêm Nguyên Thanh đưa cho nàng lần trước cũng vừa bắn ra thông báo khẩn cấp, yêu cầu các thành viên cục điều tra đang rảnh tay lập tức đến cục báo danh. Ai ở gần huyện Sơn Lộc thì đến ngay huyện Sơn Lộc để nghe theo sự điều phối của phân cục tại đó.
Đây là app nội bộ của cục điều tra, nên những người đang tập hợp cũng toàn là nhân viên chính thức có biên chế của cục.
Nếu sau này không đủ người, họ mới điều động những người chơi đã đăng ký ở cục.
Trời sập đã có cục điều tra chống đỡ, Ngân Tô chỉ coi chuyện này như một vụ bát quái mà xem.
Nhưng đến giữa trưa, Ngân Tô phát hiện trên diễn đàn đang bàn luận về sự việc ô nhiễm khu.
[Khu ô nhiễm huyện Sơn Lộc] Sương mù ở huyện Sơn Lộc hình như là sương mù của khu ô nhiễm! Người của cục điều tra đang rút người toàn huyện, bây giờ mỗi một lối ra chỉ được ra không được vào...
Nội dung bài viết không nhiều, chỉ là tóm tắt tình hình hiện tại của huyện Sơn Lộc, kèm theo vài tấm ảnh, từng chiếc xe buýt nối đuôi nhau chạy ra từ trong sương mù, bên trong là các cư dân thấp thỏm lo âu.
[Huyện Sơn Lộc có mấy trăm ngàn dân, rút hết đi sao?] [Hiện tại cả huyện Sơn Lộc đã bị sương mù bao phủ, nếu thật sự là khu ô nhiễm thì ai ở lại bên trong chẳng khác gì tìm đường c·h·ế·t.] [Sao khu ô nhiễm hình thành nhanh thế? Đây là cả một huyện đấy!] [Đúng vậy, khu ô nhiễm từ khi phát hiện đến khi hình thành cũng phải mất cả năm, thời gian vài tháng chứ đâu ít? Sao huyện Sơn Lộc đột nhiên lại có được?] [Có phải quá trình trò chơi xâm lấn thế giới của chúng ta đang tăng tốc không?] [Thế giới xong rồi ha ha ha, tận thế đến rồi, mọi người giãy giụa làm gì nữa, cùng c·h·ế·t đi!] [Muốn c·h·ế·t thì tự mình c·h·ế·t đi, ông đây chưa muốn c·h·ế·t!]
"Ông ——"
Điện thoại của Ngân Tô rung lên, trên màn hình hiện lên tên Giang Kỳ.
Ngân Tô bắt máy, lễ phép chào hỏi: "Đội trưởng Giang, buổi trưa tốt."
Giọng Giang Kỳ bên kia ồn ào, tiếng xe, tiếng người... Chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy hỗn loạn.
Giọng Giang Kỳ bình tĩnh xen qua tạp âm: "Cô Tô, buổi trưa tốt."
Ngân Tô: "Có chuyện gì sao?"
Giang Kỳ không nói thừa: "Cô Tô, huyện Sơn Lộc đang hình thành một khu ô nhiễm cực lớn, có liên quan đến thôn Đồng Cốt, cư dân trong huyện đang bị kéo vào phó bản tên là 'Nhà máy Đồng Nhân' với số lượng lớn, sau khi ra ngoài sẽ lập tức biến thành đồng nhân. Chúng tôi nghi ngờ nó giống chung cư Trúc Mộng, là khu ô nhiễm nhân tạo."
Chung cư Trúc Mộng...
Ác mộng giáng lâm...
"Kéo người ngẫu nhiên sao?"
"Ngẫu nhiên, nhưng không phải một lần mà là từng nhóm một. Phạm vi thì trong huyện Sơn Lộc, người của chúng tôi cũng bị kéo vào, vừa ra đã thành đồng nhân, hầu như không kịp cung cấp tin tức hữu ích. Chúng tôi đã phái hai đội đến thôn Đồng Cốt, hiện giờ đều mất liên lạc..."
"A ——"
Đột nhiên có tiếng h·é·t t·h·ả·m thiết bên đầu dây của Giang Kỳ, cùng với rất nhiều âm thanh hỗn tạp khác.
"Đồng nhân s·ố·n·g!"
Có người sợ hãi kêu lên.
"Cứu m·ạ·n·g ——"
Tiếng kêu cứu mơ hồ bị các âm thanh khác lấn át, Giang Kỳ không tắt máy mà bình tĩnh chỉ huy người của mình bắt lấy đám đồng nhân bất ngờ xuất hiện và đang t·ấ·n c·ô·ng mọi người.
Tình huống này trước kia chưa từng xảy ra.
Đồng nhân trước kia chỉ là đồng nhân, sẽ không động đậy.
"Cô Tô, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô." Giang Kỳ nói lại, "Cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì."
Ngân Tô cụp mắt nhìn bông tuyết rơi trên ban công, một lát sau mới lên tiếng: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô cúp điện thoại trước khi Giang Kỳ kịp trả lời.
"Ác mộng giáng lâm..."
Ngân Tô nhắc lại bốn chữ này hai lần, cuối cùng lại khó chịu bực dọc phun ra mấy chữ: "Sắp sang năm mới rồi, thật chán ghét."
Ngân Tô đứng dậy thay quần áo, đội mũ trùm đầu rồi cùng Đại Lăng ra khỏi nhà.
...
...
Trạm thu phí huyện Sơn Lộc.
Cái chốt chắn thu phí đã bị dỡ đi, mặt đất được mở rộng ra không ít.
Lấy vị trí trạm thu phí cũ làm ranh giới, phía trước là màn sương trắng đặc quánh, trên không mơ hồ có một lớp kết giới trong suốt bao phủ, ngăn sương trắng ở trong phạm vi trạm thu phí.
Từng tốp người đi ra từ bên trong, vừa ra khỏi khu sương trắng liền vội vã đi tiếp, theo chỉ dẫn của những người khác đi về phía xa.
Từng chiếc xe nối đuôi nhau lái ra từ sương trắng, chiều ngược lại thì từng chiếc xe buýt chở đầy người chạy vào trong huyện Sơn Lộc.
Người đi ra khóc lóc thảm thiết, mừng vì đã tai qua nạn khỏi.
Còn người đi vào thì mang vẻ mặt trang nghiêm, xông đến chiến trường của mình.
Không xa trạm thu phí, một sở chỉ huy tạm thời được dựng lên, người ra người vào tấp nập, tuyết trên mặt đất đã bị giẫm đạp thành bùn đen.
Giang Kỳ không gọi lại cho Ngân Tô sau khi bị cúp máy, anh vùi đầu vào công việc, từng bước rõ ràng ra lệnh, cả sở chỉ huy tuy loạn nhưng có thứ tự.
"Nhân viên sơ tán sẽ được bố trí tạm thời ở khu cách đó 20 km, chỗ lánh nạn đã xây dựng được hơn một nửa, dự kiến đến 6 giờ chiều sẽ hoàn thành toàn bộ."
Giang Kỳ: "Tốc độ rút lui vẫn còn quá chậm."
"Không còn cách nào khác, người trong huyện còn dễ sơ tán, còn ở mấy cái thôn cách xa nhau, mà người có kỹ năng không gian thì lại không có mấy ai, chỉ có thể dựa vào nhân lực. Chúng ta đã thông báo, điều động những người chơi có kỹ năng không gian đến rồi."
Kỹ năng không gian cũng chia thành nhiều loại, có loại chỉ có thể dùng để g·i·ế·t người hoặc chứa đồ, hoặc là có năng lực dịch chuyển nhưng cũng chỉ có thể dịch chuyển một mình, hoặc chỉ có thể mang theo một ít người, đã thế còn phải chờ thời gian hồi.
Mà cả huyện Sơn Lộc đều bị sương mù bao phủ, người thì lại phân tán khắp nơi, dù là trời sáng cũng không thể cùng lúc bao quát hết được mọi chỗ, nên vẫn phải nhờ người khác vào trong để sơ tán dân ra.
Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của họ là phải rút hết dân ra ngoài, chậm trễ một phút sẽ có người bị kéo vào phó bản và bị bắt chơi trò chơi.
Người chơi có kinh nghiệm mà vào đó cũng chưa chắc còn s·ố·n·g sót ra.
Mấy người dân bình thường mà vào trong đó, chẳng khác nào tự mình dâng đầu.
...
...
"A ——"
Đám người vừa ra khỏi trạm thu phí đột nhiên nhốn nháo lên, giữa đám đông, một đồng nhân toàn thân ánh kim đột nhiên bắt lấy người bên cạnh, xé người đó ra bằng tay không.
"Lão bà!!"
"Cứu người, cứu người với!!!"
Tiếng k·h·ó·c thét, m·á·u tươi... loang lổ trên tuyết, vọng vào màn đêm tối tăm mịt mù.
Tên đồng nhân kia bị giải quyết rất nhanh, nhưng sự hỗn loạn vẫn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên đường.
"Đi lên phía trước! Đừng chắn ở đây, để xe qua!!" Có người lớn tiếng chỉ huy, bảo mọi người đừng dừng lại mà đi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, lại một đồng nhân khác xuất hiện trong đám đông.
Hắn nhào tới một người đàn ông đi phía trước, bàn tay hóa đồng đâm xuyên qua lưng người đàn ông rồi rút ra trái tim của anh ta.
M·á·u tươi bắn lên người những người xung quanh, đó là một lão nhân lớn tuổi, bà phản ứng chậm một chút, chính người thanh niên đang đỡ bà là người kêu lên trước.
"A ——"
Đội ngũ vừa khôi phục trật tự lại lần nữa loạn lên.
Đám đồng nhân liều mạng đ·â·m thẳng vào đám đông, thân thể đồng hóa hoàn toàn đao thương bất nhập, không biết đau đớn, chỉ biết g·i·ế·t chóc... g·i·ế·t c·h·ế·t tất cả những người còn s·ố·n·g ở trước mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận