Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 817: Đồng nhân nhà máy (35) (length: 7979)

Thử nghĩ việc tẩy não cho mình còn không thành công, thấy đồng nhân vẫn còn hoạt động, ngươi có còn tin chắc vào cái lý niệm 'Đồng nhân sẽ không phục sinh' này nữa không?
Người chơi kỳ cựu khả năng tự tẩy não cho mình hẳn là không tệ lắm, có lẽ còn được.
Còn người chơi mới thì...
Liễu Nhạn Đến cảm thấy không bằng chạy trốn cho an toàn.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận thì lại nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân hỗn loạn, phù phiếm, khiến người ta mường tượng ra hình ảnh chủ nhân lúc này đang luống cuống, lảo đảo chạy đến đây.
Khi cái bóng dáng kia xông ra khỏi bóng tối, nhìn thấy mấy người ở cửa xưởng, như một sợi dây đàn căng cứng cuối cùng cũng đứt gãy, thẳng tắp ngã xuống đất.
"Là Tân Chí."
Ngân Tô tò mò tiến đến nhìn thử bộ dạng của Tân Chí, người đầy m.á.u, ng.ự.c không còn chút nhấp nhô nào, nhìn từ xa nếu không để ý sẽ không thấy hắn còn s.ố.n.g.
Phong Trường Đình kéo người vào bên ngoài xưởng, dưới ánh đèn, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người Tân Chí.
Khi lật người Tân Chí lại, cô thấy toàn bộ lưng hắn toàn là m.á.u, có một vết thương xé rách lớn ở phía sau, m.á.u t.h.ị.t be bét, dường như có người thò tay vào ngoáy, tàn phá khí quan.
Cũng không biết hắn đã cố gắng thế nào để chạy được tới đây...
"Cứu... Cứu ta..." Tân Chí nắm lấy t.a.y Phong Trường Đình, vệt m.á.u sền sệt bôi khắp cả t.a.y cô.
Quan Rực Rỡ cúi đầu quan s.á.t kỹ, phun ra một câu vô cùng lạnh lùng, "G.i.ế.t đi, vết thương của hắn quá nặng rồi."
Những vết thương ngoài da thông thường hoặc kiệt sức thì họ đều có thể cho chút t.h.u.ố.c để kéo về, nhưng vết thương của Tân Chí... trừ khi họ dùng đến dược phẩm cấp S để cứu.
Dược phẩm cấp S đều là do họ đánh đổi m.ạ.n.g để thu được.
Tân Chí bất quá chỉ là một người chơi mới, gặp nhau chỉ như bèo nước, coi như giờ có cứu được hắn, chưa chắc hắn đã sống đến được khi thông quan.
Hơn nữa bên người Tân Chí cái gì cũng không có, tài liệu không thấy, không có tài liệu căn bản không thể tham gia cuộc thi đồng nhân.
Vì vậy giờ mà lãng phí dược phẩm để cứu hắn, chẳng khác nào dùng m.ạ.n.g của mình để đánh cược.
Quan Rực Rỡ sẽ không làm thế.
Liễu Nhạn Đến và Phong Trường Đình hiển nhiên cũng không phải kiểu người như vậy.
"Cứu..." Tân Chí càng ra sức nắm chặt lấy Phong Trường Đình, thanh âm suy yếu, vỡ vụn như muốn tan biến vào hư vô, "Cứu... Cứu ta."
Phong Trường Đình: "..."
"Đau dài không bằng đau ngắn, cho hắn th.o.ải m.ái." Quan Rực Rỡ đi đến cạnh Phong Trường Đình: "Nếu ngươi không ra tay được thì để ta."
Phong Trường Đình đẩy tay Tân Chí ra, dù Tân Chí dùng hết sức nắm chặt nhưng đáng tiếc là lúc này hắn yếu hơn Phong Trường Đình rất nhiều, cuối cùng cũng bị cô gỡ tay ra.
Cô không để Quan Rực Rỡ đ.ộ.n.g t.h.ủ, mà dứt khoát tiễn Tân Chí lên đường.
【Xin hãy giữ trang phục sạch sẽ và gọn gàng.】 "..."
Quy tắc này hiện tại không có tác dụng gì nữa rồi, mà bọn họ cũng không có cách nào giữ cho sạch sẽ, ngoại trừ xưởng kiểm tra chất lượng, các xưởng còn lại đều làm cho quần áo lấm bẩn... à, còn có làm quản lý.
Giống như đại lão, đầu tiên ở xưởng kiểm tra chất lượng, sau đó ngày thứ hai đã làm quản lý, quần áo của cô ta bây giờ vẫn còn sạch sẽ.
Nhưng bọn họ thì không có cái mệnh đó...
Phong Trường Đình đợi quy tắc biến mất thì đỡ Tân Chí sang một bên rồi đứng lên, cúi mắt nhìn m.á.u dính trên t.a.y.
Hành lang rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Không lâu sau khi Tân Chí c.h.ế.t thì lại có hai người chơi xuất hiện.
Một người là Thẩm Thập Cửu, một người là người chơi mới tên Tiết Thông.
Thẩm Thập Cửu xách theo Tiết Thông như xách gà con, trong tay còn cầm hai túi tài liệu, một người thêm hai phần tài liệu, Thẩm Thập Cửu lại có vẻ cực kỳ thoải mái.
Tiết Thông hiển nhiên là sợ hãi, bị ném xuống đất ôm đầu cuộn tròn ở góc run lẩy bẩy.
Thẩm Thập Cửu cũng có chút chật vật, "Trương Huy c.h.ế.t rồi."
Trương Huy... là một trong hai người của tổ bảo trì xe, hắn là người chơi kỳ cựu.
Thẩm Thập Cửu nhìn xung quanh một lượt, "Chỉ có các ngươi thôi à? Những người khác đâu?"
"Vẫn chưa tới."
"À..."
Mọi người chờ thêm một lúc nữa, không có ai tới, Liễu Nhạn Đến không chờ được nữa, gọi mọi người, "Chúng ta vào trước đi, nếu làm xong một quy trình mà không có vấn đề gì, thì cho bọn họ xem tham khảo cũng được."
Họ không thể cứ mãi phí thời gian ở đây được, cho nên những người khác đều đồng ý.
...
...
Thẩm Thập Cửu được làm quản lý, đêm nay không phải ca đêm của hắn, cho nên hắn ở lại bên ngoài để tiếp ứng, tiện thể giao tài liệu của mình cho Phong Trường Đình, nhờ Phong Trường Đình giúp hắn xử lý.
Muốn s.ố.n.g rời khỏi phó bản này, bọn họ nhất định phải hợp tác với nhau.
Cái người chơi tên Tiết Thông không muốn vào cho lắm, nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình không giống như Thẩm Thập Cửu, không có tư cách để người khác giúp mình xử lý tài liệu.
Hắn phải tự mình đi vào...
Cuối cùng Tiết Thông chỉ có thể run rẩy đứng lên, gắng sức kéo lấy tài liệu đuổi theo mọi người.
Người thợ sữa chữa quả nhiên không bị ngăn cản, mọi người rất nhanh tiến vào xưởng.
Quan Rực Rỡ và Liễu Nhạn Đến đi cạnh nhau, thì thầm: "Liễu ca, cô ta lúc nãy có phải không mang đồ gì không?"
Liễu Nhạn Đến nhìn về phía sau, Ngân Tô đang kéo một cái túi đen, túi chạm đất phát ra tiếng 'soạt soạt'.
Trước khi đến, trên t.a.y cô rõ ràng là không có gì mà...
"Cô ta có phải có đạo cụ không gian không?" Quan Rực Rỡ mạnh dạn đoán: "Hay cô ta có kỹ năng không gian?"
Liễu Nhạn Đến thu tầm mắt lại, "Bớt lo chuyện bao đồng đi."
"Chỉ là hiếu kỳ thôi mà..." Quan Rực Rỡ cũng không dám lớn tiếng quá: "Bất kể là đạo cụ không gian hay là kỹ năng không gian, đều rất hiếm có."
Liễu Nhạn Đến không tiếp tục giao lưu về vấn đề này với Quan Rực Rỡ nữa, mà lúc này bọn họ đã vào bên trong xưởng, nhìn thấy dây chuyền sản xuất mới toanh kia đã ngừng hoạt động.
NPC trong xưởng đều ném ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt mang theo chút quỷ dị, giống như lũ chuột trong cống rãnh đang ngấp nghé đồ ăn.
Ngân Tô cũng p.h.á.t h.i.ệ.n ra.
Mặc dù tối qua bọn họ không vào cái xưởng này, nhưng những NPC kia vẫn cứ coi như không thấy, sẽ không nhìn chăm chăm trắng trợn như vậy.
Xem ra càng về sau thì càng nguy hiểm.
Những người khác cũng nhận thức được điều này, trong lòng nặng trĩu.
Nếu đêm nay bọn họ không hoàn thành việc chế tạo đồng nhân, thì tình huống vào sáng mai sẽ như thế nào?
"Sao bọn họ nhìn chúng ta như vậy?" Tiết Thông run cả chân, bị những NPC này nhìn chằm chằm khiến cả người đổ mồ hôi lạnh.
"Bởi vì món ăn khuya rất ngon mà."
Tiết Thông đột nhiên quay đầu.
Người t.r.ả l.ờ.i không phải Liễu Nhạn Đến và Quan Rực Rỡ, thậm chí không phải Phong Trường Đình, mà là... mà là...
Tiết Thông cảm thấy nữ sinh này đáng sợ không kém những NPC kia... Nhưng may mà cô ấy là người chơi.
Liễu Nhạn Đến hạ thấp giọng nói, "Đừng để ý đến họ, làm việc chính trước."
Mấy NPC này chỉ là nhìn chằm chằm họ, không có ai rời vị trí làm việc, chứng tỏ tạm thời bọn họ vẫn an toàn.
"Thiết bị dây chuyền sản xuất đều chưa khởi động, phải khởi động trước đã. Lúc trước tôi ở xưởng nguyên liệu, nhưng mà không biết bọn họ khởi động như thế nào, để đi tìm..."
"Cái gì? Ngươi muốn tan ca à? Không vấn đề, ta đây giúp ngươi."
Quan Rực Rỡ nghẹn ở cổ họng, đột ngột quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy đại lão đi cuối không hề báo trước túm lấy một NPC đang đứng gần nhất ở đầu dây chuyền sản xuất, ấn đầu hắn vào trong bồn rửa.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận