Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 932: Hiện thực thứ ba kỹ năng (length: 8122)

Ngân Tô không xác định ai đã c·h·ế·t, nàng chọn đạo cụ trước, theo quy tắc cũ, chọn cách để chắc ăn.
【Sa hóa: Đương nhiên là có thể biến thành cát rồi nha~】 【Lưu Quang: Sinh m·ệ·n·h trôi qua ngắn ngủi mà rực rỡ, nắm giữ bí ẩn của sinh m·ệ·n·h, hưởng thụ tốc độ gia tăng của cuộc đời.】 Sa hóa nàng đã dùng rồi, chỉ là thời gian biến thành một phút.
Nhưng nó không bị giới hạn số lần dùng, mỗi lần dùng xong sẽ có thời gian hồi phục, khi hết thời gian chờ là dùng được tiếp.
Thời gian hồi phục lúc đầu là 2 tiếng, khi người chơi sử dụng nhiều lần thì thời gian chờ sẽ tăng, cứ xong một phó bản thì reset lại một lần.
Ngược lại cái Lưu Quang kia, lại có thể rút đi sinh m·ệ·n·h... khiến người ta nhanh già hoặc ch·ế·t đi.
【Tài nguyên phó bản cấp cho...】 【Số hiệu: 0101】 【Họ và tên: Ngân Tô】 【Kim tệ: 9】 【Cấm kỵ tệ: 15500】 【Điểm tích lũy: 818800 (+240000)】 【Kỹ năng t·h·i·ê·n phú: 1, Vạn vật giám định, 2, Triệu hoán】 【Đặc thù ban thưởng: Quyền miễn t·ử vong phó bản ×2,... Đồng hồ cát ánh trăng】 【Đạo cụ: Con d·a·o của đồ tể, Thuốc không rõ tên... Sa hóa, Lưu Quang】 【Mảnh vỡ: Mảnh vỡ Kỹ năng t·h·i·ê·n phú ×3】 【Cung điện bụi gai: Đang mở】 【Số lượng mảnh vỡ Kỹ năng t·h·i·ê·n phú hiện tại đã đủ điều kiện để hợp thành, có muốn hợp thành không? Có / Không】 Một khung thông báo mới hiện ra trước mặt Ngân Tô.
Mảnh vỡ Kỹ năng t·h·i·ê·n phú...
Với độ may mắn của nàng thì sẽ hợp thành ra cái gì đây?
Ngân Tô suy nghĩ một chút rồi chọn Có.
【Kỹ năng t·h·i·ê·n phú đang hợp thành...】 【Kỹ năng t·h·i·ê·n phú hợp thành thành công.】 【Chúc mừng người chơi nhận được kỹ năng t·h·i·ê·n phú ‘Miễn dịch’.】 【Phát hiện người chơi đã có kỹ năng t·h·i·ê·n phú thứ nhất, kỹ năng t·h·i·ê·n phú thứ hai, kỹ năng này tự động hạ xuống làm kỹ năng thứ ba.】 【Kỹ năng t·h·i·ê·n phú: 1, Vạn vật giám định, 2, Triệu hoán, 3, Miễn dịch】 【Miễn dịch: Miễn dịch toàn bộ kỹ năng/đạo cụ tác dụng lên bản thân.】 【Phạm vi có hiệu lực: Tất cả phó bản, thế giới thực】 【Giới hạn sử dụng: Không】 “Ha...” Kỹ năng này khiến Ngân Tô nghĩ đến cái kỹ năng vô hiệu hóa biến thái trong đồng nhân thôn kia.
Bất quá kỹ năng của hắn là tác dụng lên người khác, còn của nàng thì chỉ tác dụng lên bản thân.
So sánh một chút...
Hay là kỹ năng của hắn dễ dùng hơn nha! !
Đáng ghét! !
Biết ngay may mắn sẽ không giáng xuống cái đầu xui xẻo này của nàng mà! !
Ngân Tô hậm hực chống nạnh, một lát sau lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Nếu tên biến thái kia dùng kỹ năng trước, khiến tất cả kỹ năng của nàng vô hiệu hóa, vậy thì kỹ năng miễn dịch của nàng còn dùng được không?
Kẻ xui xẻo tự kỷ.
...
...
【Mời người chơi sau 560 giờ đúng giờ đăng nhập game, nếu không sẽ cưỡng chế người chơi tham gia game. Nếu muốn ở lại thế giới thực, vui lòng dùng điểm tích lũy để đổi thời gian dừng lại.】 【Cấm kỵ game mong đợi lần sau gặp lại bạn.】 ...
...
【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0101, người chơi 30250077, người chơi 40523899, người chơi 50815081, người chơi 41155501, người chơi 60226622, người chơi 30963949 đã vượt ải thành công phó bản t·ử vong (141) ‘Ốc đảo’ vì vậy phó bản sẽ được mở vĩnh viễn đối với khu H.】 Đám người bên ngoài khu tị nạn đang sợ hãi thì đột nhiên thấy trên trời xuất hiện thông báo màu đỏ.
Tiếng kinh hô và tiếng la hét nhất thời vang vọng khắp bên ngoài khu tị nạn.
Màn ánh sáng màu đen bao phủ khu tị nạn, khi thông báo vừa hiện ra đột nhiên bắt đầu nhạt đi, lùi về phía sau.
Những người canh giữ ở bên ngoài thấy thế lập tức thử tung kỹ năng về phía trong, kỹ năng có hiệu quả.
Một khu kiến trúc lờ mờ hiện ra, người đứng hoặc quỳ la liệt, tất cả đều hướng về một phương.
Khi màn ánh sáng màu đen rút đi khỏi người bọn họ, những người như sắp ch·ế·t đột nhiên được hít thở, từng đợt tiếng hít vào vang lên.
Có người thì lại ngã thẳng xuống, cơ thể tan ra như cát.
Tiếng th·ét c·h·ói tai nối tiếp nhau, như thủy triều lan vào sâu bên trong khu kiến trúc.
Mọi người thấy màn ánh sáng đen rút về trung tâm nhất, nơi đó có một cây đại thụ khổng lồ.
Phía trên cây có một lỗ đen giống như con mắt, nó ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng quan sát toàn bộ khu kiến trúc, cùng tất cả mọi người bên ngoài.
...
...
Ô Bất Kinh vừa ra khỏi game đã vội tung kỹ năng cho mình, chuẩn bị sẵn sàng bị đám dây leo kia tấn công.
Hắn có thể cảm giác được Sắc Vi vẫn còn trong n·g·ự·c hắn.
Nàng hiện tại vẫn chưa ch·ế·t...
Nhưng Ô Bất Kinh cũng không chắc là nàng đã thông quan hay chưa.
Nếu như chưa, hắn sẽ lại tận mắt thấy nàng c·h·ế·t lần nữa.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn.
Điều quan trọng bây giờ là nguy hiểm trước khi hắn vào phó bản...
Hắn nghe thấy sau lưng có tiếng gió gào thét, gió thổi vào sau lưng hắn, ngoài cái lạnh thấu xương thì không còn cảm giác gì khác.
Ô Bất Kinh lập tức quay đầu, dây leo sau lưng đang rút lại, bên cạnh hắn đám người la liệt ngã xuống, hóa thành cát vương vãi khắp mặt đất.
"Tiểu Ngũ ca ca, thở... Không thở được."
Giọng run rẩy khó khăn của Sắc Vi vang lên từ n·g·ự·c Ô Bất Kinh.
Tim Ô Bất Kinh đập loạn xạ, nghe thấy giọng Sắc Vi, hắn mới vội nới lỏng tay ra.
Sắc Vi lập tức há miệng thở dốc, suýt nữa thì nghẹt thở mà ch·ế·t...
Ô Bất Kinh kéo Sắc Vi chạy ngay ra ngoài.
Phần lớn mọi người đều đổ xuống hóa thành cát, chỉ một số ít tỉnh táo lại, th·ét ch·ói tai rồi chạy ra ngoài.
Ô Bất Kinh quay đầu nhìn lại, con mắt kia vẫn còn ở đó, nhưng có vẻ đã nhỏ đi nhiều.
Nó đang biến m·ấ·t...
Đến cả gốc cây kia cũng đang rút lại...
Ô Bất Kinh dần dần không thấy được gốc cây nữa, người tỉnh táo lại bên cạnh hắn ngày càng nhiều, nhìn người bên cạnh đột nhiên hóa thành cát, tiếng kêu sợ hãi vang lên trời.
Đúng lúc này, Ô Bất Kinh đột nhiên nhìn thấy trong dòng người chạy ra phía trước có một bóng người.
Mọi người đều đang chạy ra ngoài.
Chỉ có nàng An Tĩnh đứng đó.
Nhưng bóng dáng đó khiến Ô Bất Kinh hoàn toàn yên tâm.
Ô Bất Kinh dắt Sắc Vi chạy đến trước mặt Ngân Tô, “Đại lão, thấy ngươi thật tốt, ngươi quả thực là ánh sáng của ta! !” Ngân Tô: “...” Ngân Tô liếc mắt nhìn Sắc Vi mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, chân không chạm đất bị lôi tới.
Môi Sắc Vi khẽ run, có lẽ là chưa hết sợ hãi sau khi từ phó bản trở về.
Sắc Vi hiện tại không c·h·ế·t không có nghĩa là 24 giờ sau sẽ không ch·ế·t.
Nhưng Ngân Tô cảm thấy nàng rất có thể đã thông quan...
Để xác nhận, Ngân Tô liền hỏi: “Ngươi thông quan rồi à?” Sắc Vi gật đầu, yếu ớt ừ một tiếng.
Ô Bất Kinh lúc nãy không có thời gian để hỏi, giờ nghe thấy Sắc Vi thông quan, trong lòng cũng mừng cho nàng.
Bọn họ rất nhỏ yếu, nhưng nhỏ yếu thì không có quyền sống sao?
Hắn mong Sắc Vi có thể sống sót.
Hốc mắt Ô Bất Kinh có chút nóng lên, vì Sắc Vi còn sống mà vui mừng: “Tiểu Sắc Vi, em giỏi lắm.” Ngân Tô thì lại lạnh lùng nói: “Chúc mừng, cầm được tấm vé vào cửa địa ngục rồi.” “...” Sắc Vi run lên môi trắng bệch, tỷ tỷ chúc mừng thế này thì không cần đâu.
Sắc Vi còn sống, vậy thì người thông quan cuối cùng chắc chắn là Tưởng Vân Khê hoặc Vạn Mặc Lương.
Ngân Tô và Ô Bất Kinh nói chuyện cũng chưa đầy nửa phút.
Nàng tiếp tục ngược dòng đi lên phía trước, Ô Bất Kinh do dự một chút, vẫn đi theo Ngân Tô, nếu như một hồi đại lão đ·á·n·h nhau thì hắn còn có thể cổ vũ cho đại lão.
Sắc Vi cũng không muốn một mình rời đi.
Ngân Tô mang theo hai cái hộ pháp vô dụng đi đến gần chỗ cây đại thụ kia, đại thụ đã không còn tung tích, chỉ còn lại một đống cát nhỏ chất như núi, nói cho bọn họ biết nơi đó đã từng có bao nhiêu người c·h·ế·t.
Con mắt đã từng xuất hiện ở trên cây, cũng đang nhanh c·h·óng biến m·ấ·t.
Tháng mới rồi các bảo bối, có nguyệt phiếu thì ném một phiếu cuối tháng nha ~ (v·a·n· ·c·ầ·u~)
Bạn cần đăng nhập để bình luận