Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 648: Anh Lan bệnh viện (6) (length: 7752)

Có người chơi từ bên ngoài hành lang ùa vào, đi về phía Ngân Tô.
"Thưa thầy thuốc, con của ta hình như có chút vấn đề, xin người giúp ta xem qua một chút được không?"
"Không thể, ta không có trách nhiệm khám bệnh. Nếu con của ngươi có vấn đề, có thể cho ta biết tên ai, ta sẽ chuyển lời cho bác sĩ Tôn."
Người chơi nhíu mày: "Nhưng chẳng phải ngươi chính là thầy thuốc sao?"
Ngân Tô chỉ vào phù hiệu của mình: "Ta chỉ là một thầy thuốc tập sự."
"Vậy ngươi cũng là thầy thuốc, ngươi xem giúp ta một chút, nhỡ có chuyện gì thì đó là sự cố chữa bệnh, ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Ngân Tô mỉm cười, một giây sau mặt lạnh xuống, hừ một tiếng đầy thờ ơ: "Vậy ngươi cứ việc khiếu nại ta."
Người chơi hít một hơi, chắc không ngờ một thầy thuốc tập sự lại cứng đầu như vậy.
Ngân Tô không giống NPC, nào có sợ khiếu nại gì: "Ta chỉ là một thầy thuốc tập sự thôi, cùng lắm thì bị đuổi việc, đổi chỗ làm là xong."
Bác sĩ Lý kia còn dám lười biếng không đi làm, chứng tỏ việc khiếu nại ở đây cũng không quá quan trọng.
Người chơi triệt để hết cách.
Dù sao cũng là người chơi dày dặn kinh nghiệm, thấy Ngân Tô không có ý định công kích gì, người chơi này rời đi, lập tức có người chơi khác tiến lên.
Người chơi này đi thẳng vào vấn đề: "Ta không nhớ con mình ở đâu, ngươi dẫn ta đến đó đi."
Ngân Tô: "Là một người mẹ, lại không tìm được con của mình, thật không thể tha thứ! Tại sao ngươi có thể hỏi ta những chuyện này? Ngươi có phải là một người mẹ tốt không? Không xứng làm mẹ... Như vậy sẽ chết đấy."
Hai chữ 'sẽ chết' kích thích đến tâm hồn mong manh của người chơi.
Ngân Tô ngước mắt nhìn đám người chơi trên hành lang, lên tiếng nhắc nhở: "Các vị người mẹ, các ngươi chỉ còn nửa tiếng ở cùng con, hãy tranh thủ thời gian đi, nếu không phải chờ đến giờ thăm vào sáng mai đấy."
Nửa tiếng...
Từ lúc bọn họ đến đây, đến bây giờ ít nhất cũng đã qua gần mười phút.
Chỉ còn lại hai mươi phút...
Ngay lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Người chơi cõng Trường đao bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, đưa tay túm lấy một con quái vật nhỏ đang bò trên cũi gặm lan can.
Con quái vật nhỏ bị kéo đi, ngơ ngác nhìn người chơi.
Người chơi Trường đao có vẻ hơi ghét bỏ nhưng cuối cùng vẫn chọn một tay ôm nó.
"Ha ha ha..."
Quái vật nhỏ nhoẻn miệng cười, đưa tay nhầy nhụa sờ cằm người chơi Trường đao, phát ra tiếng cười khanh khách, dường như rất thích người đang ôm mình.
Những người khác đứng ngoài cửa nhìn, thấy người chơi Trường đao không bị tấn công, lập tức có người nảy ý định.
Có phải những đứa trẻ quái vật trong phòng chăm sóc đặc biệt vốn dĩ không có mẹ không? Ai ôm được thì là của người đó...
Trong lúc mọi người còn chưa kịp hành động, một bóng người chen vào từ bên cạnh, trực tiếp ôm lấy con quái vật nhỏ gần mình nhất trên cũi.
"Mẹ nó!"
"Đệch!"
Có người tức giận mắng, sau đó những người chơi khác cũng ào vào bên trong.
Ô Bất Kinh ôm con quái vật nhỏ lùi vào một góc trong phòng, nhìn đám người chơi đang lao xao xông vào.
Hắn không phải là gan lớn.
Hắn chỉ cảm thấy nếu cô Tô ở đây chắc chắn cũng sẽ chọn những đứa trẻ quái vật này, với lại người chơi Trường đao kia nhìn rất lợi hại, ôm quái vật mà không bị tấn công.
Điều quan trọng nhất là... Đại lão ở ngay đây này!
...
...
Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có tám đứa trẻ, đâu có đủ cho nhiều người như vậy.
Người chơi nhanh chóng phát hiện ra rằng, người đầu tiên chạm vào con quái vật, trên vòng tay sẽ xuất hiện số hiệu của cũi, dù cướp cũng vô ích.
Người chơi náo loạn hơi lớn.
Những người không chen được vào trong phòng phát hiện cuối hành lang bỗng xuất hiện một cô y tá mặt mày âm trầm tiến đến, vẻ mặt đầy ý gây sự.
Người chơi đột nhiên nhớ đến lời bác sĩ kia đã nói: "Giữ im lặng, không được làm ồn ào, tránh làm ồn đến các trẻ sơ sinh, mẹ nào ồn ào sẽ kết thúc buổi quan sát hôm nay" kiểu vậy.
Những người chơi bên ngoài thấy y tá đến với ý xấu, hơn nữa lúc này cũng không có cơ hội cướp đoạt quái vật trong kia, vội vàng rút lui, ép mình sát vào tường hành lang.
Y tá bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt: "Các ngươi đang làm cái gì!"
Người chơi trong phòng nhất thời im lặng.
Y tá đảo mắt nhìn phòng chăm sóc đặc biệt đang hỗn loạn, đưa tay chỉ mấy người ồn ào nhất: "Các ngươi kết thúc buổi quan sát hôm nay, lập tức rời đi."
Những người bị chỉ có người ôm quái vật, cũng có người không.
Người ôm quái vật thì ít nhất cũng đã tìm được đứa trẻ của mình, còn những người khác thì đến con mình còn chưa thấy mặt đã bị đuổi đi...
...
...
Ngân Tô thực ra cũng chưa từng thấy cô y tá này bao giờ.
Những y tá cô từng gặp đều mặc đồng phục y tá màu hồng, cô y tá này dù cũng mặc đồ màu hồng nhưng trên đồng phục có hoa văn, nhìn đã thấy xịn sò hơn nhiều.
Y tá dẫn mấy người chơi bị đuổi đi ngang qua chỗ Ngân Tô, vẫn không quên nhắc nhở cô: "Bác sĩ Tô, chú ý thời gian."
Ngân Tô không đáp, y tá cũng chẳng bận tâm dẫn mấy người chơi mặt mày khó chịu rời đi.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt còn lại tất cả năm người chơi, Ô Bất Kinh, người chơi Trường đao, và hai người chơi tranh nhau làm đại ca lúc trước, người còn lại là bà chủ nhà trọ xù lông cuộn tròn.
...
...
Cảnh tượng náo loạn này, lại mất thêm bảy tám phút.
Hiện giờ chỉ còn lại tầm mười phút, mà họ vẫn chưa tìm ra biện pháp nào xác định được con mình.
"Bọn họ tiếp xúc với chúng... vòng tay liền xuất hiện số hiệu của cũi, vậy chúng ta có thể dùng cách này không?"
Những con quái vật nhỏ trong phòng chăm sóc đặc biệt hẳn là không có mẹ, nên ai chạm vào trước thì người đó sẽ là mẹ của chúng.
"Vừa rồi ta thử chạm vào mấy con kia rồi, không có phản ứng..."
"Hay là phải chạm đúng con mình mới hiện ra?"
"Có thể số người chúng ta với số trẻ không khớp nhau..."
"Vậy là phải có điều kiện gì đó khác, dù sao chỉ khi chạm mới có thể xác định, mà với người có cùng điều kiện thì ai chạm trước thì tính người đó... đánh cược vận may?"
"Đã chạm vào đứa trẻ mà không gặp nguy hiểm, thì chỉ có cách này."
"Uy! Sao ngươi chạy nhanh vậy..." Người gọi giật mình bịt miệng, cố nuốt những lời còn lại, sợ y tá sắp đi kia lại quay lại.
Có người cướp chạy, người chơi khác cũng không dám chần chừ thêm.
Dù sao số trẻ không đủ, chậm một giây người không có trẻ có khả năng chính là mình.
Phương pháp loại trừ tuy hơi phiền phức nhưng hữu dụng.
Rất nhanh đã có người chơi may mắn tìm được con của mình.
Nhưng khi người đó ôm đứa bé, vốn đang im lặng, đứa bé đột nhiên khóc lớn lên.
Mẹ không được làm ồn nhưng không có quy định là con không được.
Người chơi kia rõ ràng không có kinh nghiệm trông trẻ, luống cuống chân tay ôm con, căn bản không biết làm sao dỗ, suýt nữa đã đưa tay bịt miệng đứa bé.
Những bà mẹ NPC bên cạnh ném cho ánh mắt quỷ dị oán trách, tựa như đang trách cô ta ngay cả dỗ trẻ cũng không biết, không xứng làm mẹ.
Đám trẻ trong tay NPC không một đứa nào khóc nháo, nếu không cười thì cũng im lặng nằm trong lòng mẹ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận