Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 512: Hiện thực về nhà đi ngủ (length: 7504)

Cái bài đăng ở dưới đã ồn ào huyên náo.
Ngân Tô liếc qua rồi tắt, hiện tại nàng không phải là kẻ mù chữ mới trở về, cũng không quá lo lắng việc bị lộ, cho nên coi như bị người ta biết cũng không có gì ghê gớm.
"Tô tiểu thư, cô cảm thấy là ai làm ra?" Ly Khương nhíu khuôn mặt nhỏ lại, "Ngu Chi hay là Diêu Bách Thanh?"
Chỉ có hai người này sống đến cuối cùng, bọn họ có khả năng nhất suy đoán ra Tô hảo hảo là người chơi 0101.
"Cũng có thể." Ánh mắt Ngân Tô đảo qua bọn họ, chậm rãi nói: "Có lẽ là người trong các ngươi."
Ô Bất Kinh cả đầu lông đều dựng lên, đưa tay ra thề: "Đại lão, tuyệt đối không phải ta!"
Khuôn mặt nhỏ của Ly Khương căng thẳng: "Ta cùng Tiểu An chắc chắn không làm như vậy, Tô tiểu thư có ân cứu mạng với ta và Tiểu An."
Ngân Tô bị bọn họ chọc cười: "Chỉ đùa chút thôi."
Ly Khương bọn người cũng không tức giận, giữ nghi ngờ là cách sinh tồn trong trò chơi.
Bọn họ cùng Tô tiểu thư đúng là có giao tình sinh tử, nhưng bọn họ không thể gọi là bạn bè, nàng không tin bọn họ mới là bình thường.
Ly Khương: "Tô tiểu thư định làm thế nào?"
"Về nhà ngủ."
"Hả?"
Ly Khương mờ mịt, nàng hỏi là bài đăng trên diễn đàn mà.
Ngân Tô kỳ lạ: "Các ngươi từ phó bản ra không mệt sao? Không muốn ngủ à?"
"..."
Trở về thế giới hiện thực, dù thân thể không mệt mỏi, nhưng về tâm lý vẫn sẽ cảm thấy mệt.
Bọn họ thật sự rất muốn nghỉ ngơi, nhưng là phó bản này... Cùng tình huống Vân Linh sơn, khiến bọn họ không thể lơ là chuyện này.
Ba người Ly Khương hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Vân Linh sơn, cho nên bọn họ cũng không nhất thiết phải ở lại nơi này.
Ô Bất Kinh ngập ngừng hỏi: "Tô tiểu thư là người của cục điều tra sao?"
"Không phải."
"Hả?" Ô Bất Kinh kinh ngạc: "Tôi còn định nếu Tô tiểu thư là người của cục điều tra thì tôi cũng sẽ tham gia..."
Hắn muốn đến gần đại lão hơn chút nữa!
Ngụy đại ca nói đúng, chỉ cần ôm đùi tốt thì việc qua ải không còn là mộng!
Hắn ôm đùi của 0101, đủ to rồi đi! !
Ô Bất Kinh lẩm bẩm vài câu, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Tô tiểu thư có công hội nào không? Cô gia nhập công hội nào rồi? Tôi cũng muốn gia nhập!"
Ô Bất Kinh nghĩ đến, không phải cục điều tra thì luôn phải có công hội chứ.
Chỉ cần gia nhập thế lực của Tô tiểu thư, hắn sớm muộn cũng có thể trở thành vú em chuyên dụng của đại lão! !
Ngân Tô vô tình nói: "Không có công hội."
Ô Bất Kinh ôm mộng lớn còn chưa kịp triển khai đã bị dội cho gáo nước lạnh, hắn ngơ ngác hé miệng, phát ra một tiếng yếu ớt: "À..."
"Vậy... vậy..." Ô Bất Kinh không cam tâm: "Vậy Tô tiểu thư có định tổ kiến một cái công hội không? Tôi có thể gia nhập."
"Không hứng thú." Mang nhà mang người thì sao có thể tiêu sái một mình.
"..."
Ô Bất Kinh cả người ỉu xìu xuống, như đã mất đi lý tưởng sống.
Ngân Tô không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở bọn họ: "Lát nữa Giang Kỳ sẽ sắp xếp người đưa các cậu đi, về nghỉ ngơi đi."
Ngân Tô lại xoa đầu Ly Khương, cũng nhét một cái bình nhỏ vào tay cô: "Lần sau gặp."
Ô Bất Kinh ai oán nhìn theo Ngân Tô rời đi, sau đó lại ai oán nhìn về phía Ly Khương.
Đại lão sao lại đối với Ly Khương tốt như vậy, còn sờ đầu cô ấy! ! Hắn cũng muốn được sờ! !
Được đại lão sờ qua sọ não, chắc chắn sẽ càng thông minh hơn! !
...
...
Diêu Bách Thanh, người đang quấn mình như cái bánh chưng xác ướp, ngồi ở trên giường bệnh, nhìn bình luận trên diễn đàn.
"Diêu Bách Thanh."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô nữ sinh mặc đồng phục y tá từ bên ngoài đi vào.
Diêu Bách Thanh cất điện thoại đi, ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sau lớp băng gạc ánh lên một chút ý cười: "Chị A Lan, khi nào thì ăn cơm vậy? Em đói quá đi!"
"Sao em lại đói bụng nữa?" Y tá A Lan nhíu mày.
"Cơ thể hồi phục cần năng lượng, chị cho em có chút đồ ăn như vậy căn bản không đủ." Giọng Diêu Bách Thanh hơi khàn, nhưng nghe không khó chịu.
A Lan thở dài lắc đầu: "Chị lát nữa đi kiếm đồ ăn cho em."
A Lan đặt một tấm bảng phẳng trước mặt hắn: "Người Cầm Kiếm sẽ trò chuyện với em, lát nữa em nhớ tiếp nhé."
Giọng Diêu Bách Thanh có chút thay đổi: "Người Cầm Kiếm? Là vị người Cầm Kiếm đó?"
"Không biết nữa."
"Chị A Lan, vậy chị có biết người Cầm Kiếm tìm em có chuyện gì không?"
"Chị biết đâu được." A Lan lắc đầu, nàng chỉ là một nhân viên cấp dưới, làm sao biết được người trên muốn gì, phỏng đoán nói: "Chắc là chuyện ở phó bản lần này của em, em từ phó bản ra bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ phải hỏi xem em đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà người Cầm Kiếm hỏi đến... quả thật hơi rùm beng."
Diêu Bách Thanh: "..."
Việc mã số của hắn bị thông báo toàn cầu, tầng lớp cao trong công hội biết được mã số người chơi của hắn, cho nên chuyện này không giấu được.
A Lan lại không biết mã số người chơi của hắn, chỉ là tò mò hắn thông quan phó bản gì, mà lại khiến mình thành ra thế này.
A Lan dường như nghĩ ra gì đó, "... Em qua phó bản, không lẽ là phó bản tử vong được thông báo lúc trước đó?"
"Sao có thể." Diêu Bách Thanh cười ha ha một tiếng: "Tôi nào có xui xẻo vậy."
A Lan: "Biết đâu ở phó bản đó em lại không bị thương nặng như vậy."
Phó bản đó không biết bao nhiêu người, nhưng hết thảy có 6 người chơi thông quan, tỷ lệ thông quan này đã rất cao rồi.
"..."
Diêu Bách Thanh không giải thích được: "Chị A Lan, chị mau đi kiếm đồ ăn cho em đi, em sắp chết đói rồi."
"Em là quỷ chết đói sao?!"
A Lan rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, tấm bảng phẳng mà A Lan vừa đưa cho liền sáng lên, một video yêu cầu không có bất kỳ ghi chú nào.
Diêu Bách Thanh hít sâu hai cái, ấn nút kết nối.
Video bên kia một màu đen.
"..."
Thế nhưng Diêu Bách Thanh không thể nói gì, cũng không thể dời mình ra ngoài ống kính, ai bảo người ta là người Cầm Kiếm.
Diêu Bách Thanh lễ phép chào hỏi: "Người Cầm Kiếm mạnh khỏe."
"Thân thể thế nào rồi?"
Thanh âm truyền tới từ bên kia video nghe khá trẻ, là một người đàn ông.
Diêu Bách Thanh: "Đã không còn gì đáng ngại, cảm ơn tiên sinh quan tâm."
Người đối diện nói chuyện khách sáo một chút rồi vào thẳng vấn đề chính: "Cậu đã gặp 0101 trong phó bản sao?"
"... Đúng vậy."
"Cậu có biết 0101 là người chơi nào không?"
Diêu Bách Thanh: "Có lẽ là người chơi tên Tô Khỏe mạnh, cô ta lợi hại hơn những người chơi khác, còn có mấy người chơi cùng nhóm với cô ta, bọn họ quen biết nhau."
"Những người chơi quen biết nhau kia tên là gì?"
Diêu Bách Thanh thật thà trả lời: "Ô Bất Kinh, Ly Khương, Tạ Bán An."
"Bài đăng trên diễn đàn là do cậu gửi?"
"Bài đăng?" Diêu Bách Thanh nghi hoặc, lớp băng gạc che mặt hắn lại, chỉ lộ đôi mắt nên không thể thấy vẻ khác thường: "Bài viết nào?"
"Không sao." Người Cầm Kiếm rất nhanh đổi chủ đề: "Sao cơ thể cậu lại thành ra như vậy?"
Đối mặt câu hỏi của người Cầm Kiếm, Diêu Bách Thanh không thể không nói: "Phó bản đó rất kỳ lạ, kỹ năng của tôi mất đi tác dụng... Nhưng mà vận khí của tôi không tệ, cuối cùng vẫn tìm được chìa khóa thông quan."
Diêu Bách Thanh: "Tôi chỉ biết chừng đó thôi, cụ thể nội dung phó bản... Tôi có cần nói không?"
"Không cần." Người Cầm Kiếm từ chối hắn, cũng tắt máy video.
"Xí!"
Diêu Bách Thanh ném tấm bảng phẳng ra, đáy mắt mang theo mấy phần u ám, hắn nhấc điện thoại di động lên, tiếp tục lướt diễn đàn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận