Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 471: Tỏ tình Quý (31) (length: 7982)

Thời gian tan học muộn.
Ngân Tô hôm nay không có g·i·ế·t Đỗ Khả Doanh, vì tối nay nàng định đến phòng hẹn hò.
Ban ngày không cho học viên đến phòng hẹn hò, ai biết đêm xuống những người không có giá trị hẹn hò mà đi đến phòng đó lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Vì an toàn, Ngân Tô tha cho Đỗ Khả Doanh một m·ạ·n·g.
Khi tan học muộn Đặng Diệp Diệp không xuất hiện, còn lại thì đều có mặt.
Vương Đức Khang và Diêu Bách Thanh, Hồ Cầm có hiềm khích, ba người đứng xa nhau, sợ xích lại gần là kích hoạt buff đánh nhau.
Ngày hôm nay, tổ ba người cuối cùng cũng tan rã, ngay cả Vương Đức Khang hôm nay cũng không lấy người yêu để tế t·h·i·ê·n, cũng có được giá trị hẹn hò. Người chơi cuối bảng biến thành Diêu Bách Thanh.
Sắc mặt Diêu Bách Thanh tái đi, không ngờ mình lại là người thấp điểm nhất.
Hai ngày trước, những người xếp hạng cuối lẻ điểm không cần lo lắng đi phòng phụ đạo hẹn hò, còn hôm nay thì t·r·ố·n không thoát...
Sau khi giảng viên rời đi, Diêu Bách Thanh liền tìm đến Ngân Tô ngay, "Tô tiểu thư, xin hỏi tình hình phòng phụ đạo hẹn hò như thế nào? Có nguy hiểm không?"
Ngân Tô: "Nguy hiểm hay không phải xem chính mình."
Diêu Bách Thanh: "..."
Chẳng phải là nhìn thực lực sao?
Ngân Tô không thể cho Diêu Bách Thanh lời khuyên nào, dù sao kinh nghiệm của nàng chính là xử lý phụ đạo viên.
Đó là nguồn gốc nguy hiểm của phòng phụ đạo hẹn hò, không còn đầu nguồn thì tự nhiên sẽ không nguy hiểm.
Diêu Bách Thanh ủ rũ nhìn những người khác rời đi, bất an đi về phía phòng phụ đạo hẹn hò.
...
...
Phòng hẹn hò.
Ngân Tô tìm được phòng có dán tên mình, trước khi vào dùng Giám Định t·h·u·ậ·t quét qua, đây chỉ là một gian phòng bình thường, không có gì b·ấ·t th·ư·ờng.
Ngân Tô đã hẹn mọi người thời gian đi thám hiểm, bây giờ nàng ở lại phòng nghỉ ngơi lấy sức.
Tóc quái rơi xuống đất liền bắt đầu mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng trang hoàng lại căn phòng, khiến người thường tới nhìn phải khiếp sợ.
Ngân Tô nhìn những sợi tóc rủ xuống bên chiếc g·i·ư·ờ·n·g như một cái màn g·i·ư·ờ·n·g, rơi vào trầm tư.
Vì sao cuộc s·ố·n·g của nàng lại tăm tối thế này?
Cuối cùng, Ngân Tô vẫn vén cái màn g·i·ư·ờ·n·g tóc lên, nằm dài trên g·i·ư·ờ·n·g, dù hơi quỷ dị nhưng cái thứ này cách âm mà còn phòng ngự, rất t·h·í·c·h hợp dùng để ngủ.
Ngân Tô dùng chiếc điện thoại rút trúng để đặt báo thức, để khi đến giờ sẽ ra ngoài.
Nàng vừa k·é·o cửa ra đã đối mặt với một người mặt trắng bệch, đối phương đứng ngay trước cửa, không biết đã đứng bao lâu rồi.
"..."
"..."
Trầm mặc bao trùm căn phòng hẹn hò đêm nay.
Ngân Tô "bá" một tiếng lùi vào phòng, đóng cửa lại.
Mở cửa là gặp chuyện xui xẻo!
Hù c·h·ế·t người!
Linh vật vẫn còn ở phòng bên cạnh, sao nàng đã bắt đầu xui xẻo rồi!
Vừa ra đã gặp quỷ!
Ngân Tô tức tối lấy ra ống thép, lại lần nữa k·é·o cửa ra.
Vật kia ngoài cửa vẫn còn, rõ ràng cũng chưa kịp phản ứng, lúc này thấy cửa mở liền định nhào tới.
Ngân Tô giơ ống thép lên, chặn tay con quái vật, âm trầm cười một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt còn nhiệt tình như vậy, vậy ta sẽ không kh·á·c·h khí."
...
Đến giờ hẹn, Ly Khương chỉ nghe ngoài cửa có động tĩnh, nàng mở hé cửa ra nhìn thì thấy Ngân Tô, lúc này mới yên tâm mở cửa.
Ly Khương vừa ra thì Ô Bất Kinh như một con khỉ nhào tới, chạy về phía Ngân Tô.
Ly Khương: "..."
Ly Khương trước tiên gọi Tạ Bán An ra.
Ngân Tô đã xử lý xong con quái vật kia, đang cùng tóc quái k·é·o co, một người tóm đầu, một người tóm chân...
Cuối cùng tóc quái xoắn nát con quái vật, chia nó thành hai nửa.
Ngân Tô đang xách theo nửa cái xác quái vật, đứng trong hành lang âm u, bên cạnh còn có những sợi tóc đang múa may giương nanh.
Nhất thời không biết ai mới là quái vật.
Ngân Tô trong lòng thở dài, nuôi gia đình thật sự quá khó.
Ô Bất Kinh bị Ngân Tô hù sợ, dừng ở vị trí cách xa hai mét, lúc này lại đang do dự tiến về phía Ngân Tô.
Không biết đã tự não bổ cái gì, hắn đột nhiên bắt đầu dùng Trị Liệu t·h·u·ậ·t vào người Ngân Tô.
Thân thể của Ngân Tô cứ như bị dòng nước cọ rửa, hết lần này đến lần khác.
"..."
A!
Giết hắn đi!
"Tô tiểu thư..." Ly Khương đứng bên kia vẫy tay với họ.
Ngân Tô hít một hơi thật sâu, bạn bè mới thì không thể g·i·ế·t, nhịn xuống... phải nhịn xuống! !
Ngân Tô nắm chặt ống thép, nhanh chân bước về phía Ly Khương, nhìn ánh mắt của Ly Khương càng lộ vẻ từ ái, nhìn xem A Ly của chúng ta xem, thật đáng yêu!
Ly Khương: "? ? ?"
Bốn người lại đứng trước cánh cửa cuối cùng của một căn phòng, Ly Khương vẫn là người phụ trách mở cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, không giống như những gì ban ngày nhìn thấy, cả phòng có rất nhiều đồ, hay có thể nói là biến dạng hoàn toàn.
Gian phòng này và các phòng khác hoàn toàn không cùng một phong cách.
Ly Khương nhỏ giọng nói: "Tối qua ta và Tiểu An đã tìm cẩn thận, chỉ tìm được tấm gỗ... Vậy ngọc bội giấu ở đâu? Hay chúng ta chia nhau ra tìm?"
"Không cần."
Ngân Tô bảo bọn họ đứng ở cửa, nàng trực tiếp dùng Giám Định t·h·u·ậ·t.
Đồ vật trong phòng thì nhiều, nhưng hữu dụng thì lại không.
Cuối cùng, Ngân Tô tìm được một cái thẻ bài trong một khe hẹp.
Tóc quái lấy chiếc thẻ ra, đưa cho Ngân Tô, thẻ bài đã gãy, nhìn là có người cố ý bẻ g·ã·y...
Ngân Tô phủi bụi, chắp nối rồi đọc những chữ trên đó: "Trình Diệu Dương."
Ly Khương lẩm bẩm: "Vậy hóa ra đây là phòng của Trình Diệu Dương..."
Ngân Tô đưa thẻ cho Ly Khương: "Chắc vậy."
"Ngọc bội sẽ ở đâu?" Ly Khương nhìn quanh phòng, suy nghĩ nơi nào có thể giấu đồ.
"Không có ở đây." Ngân Tô lại khẳng định chắc nịch.
"Hả?"
"Ít nhất bây giờ không có ở đây." Ngân Tô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, "Con quái vật ba mắt trong phòng tạm giam nói là khoảng ba giờ sáng nó mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngọc bội, giờ vẫn chưa đến lúc."
Bây giờ cách ba giờ sáng còn khoảng mười phút nữa.
Ly Khương bị điện thoại của Ngân Tô thu hút: "Tô tiểu thư, cô lấy điện thoại ở đâu ra vậy?"
Phó bản này không dùng điện thoại, nên họ không có thiết bị này.
Điện thoại trong trò chơi lại không mang vào được...
"Rút."
"Rút?" Ly Khương nhất thời không hiểu: "Rút ở đâu?"
"Blind box đó, còn có thể rút ở đâu... Còn chỗ khác mà rút sao?"
"? ? ?"
Cái Blind box 999 điểm tích lũy kia à?
Đôi mắt Ngân Tô đột nhiên sáng lên, vẫy gọi linh vật: "Tạ tiên sinh, tới tới tới."
Tạ Bán An khó hiểu đi tới: "Tô tiểu thư, có chuyện gì?"
Ngân Tô trực tiếp mở cửa hàng điện thoại, mở giao diện Blind box, đưa đến trước mặt Tạ Bán An: "Rút."
Giao diện trò chơi bắn ra những người chơi khác không nhìn thấy, nhưng điện thoại thì có thể mà!
Cái điện thoại di động này chẳng phải là để dùng cho giờ phút này sao?!
" ? ?"
Nếu anh ta nhớ không lầm, họ bây giờ đang tìm manh mối.
Tạ Bán An càng không hiểu mà nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô cổ vũ hắn: "Không sao, ngươi cứ mạnh dạn mà rút, coi như của ta."
Tạ Bán An: "..."
"Thật sự muốn bấm?"
"Bấm đi." Ngân Tô gật đầu.
"Nhỡ không rút được..."
"Phải tin vào chính mình!" Ngân Tô không tin may mắn lại bỏ qua mình, "Không trúng cũng không sao."
Tạ Bán An: "..."
Tạ Bán An cảm thấy hiện tại họ không nên rút Blind box, nhưng trước ánh mắt cổ vũ của Ngân Tô, cuối cùng vẫn do dự giơ tay lên, ấn một cái.
【 Chúc mừng người chơi nhận được 10000 điểm tích lũy 】. Nè, các công chúa, xin bình chọn đi nhé ~.
Bạn cần đăng nhập để bình luận