Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 295: Hiện thực quá phận lớn mật (length: 8038)

Thứ ba.
Ngân Tô trước kia đã thấy trên thư mời có một địa chỉ, nàng dò theo địa chỉ đó thì phát hiện đó là một tòa nhà chưa hoàn thành.
… Kẻ có tiền đúng là có nhiều ý tưởng.
Ngân Tô hóa trang cho mình, mặc một bộ đồ thể thao rất bình thường, lại khoác thêm một cái ba lô, trông chẳng khác nào một sinh viên tràn đầy sức sống.
"Hôm nay ngươi cứ ở nhà." Ngân Tô đưa đám tóc quái đang muốn chui vào tóc nàng trở về trong bình nước đun.
Khang Mại nói, khi vào hội trường sẽ có một loại kiểm tra, có thể kiểm tra ra quái vật, buổi đấu giá không cho phép người không phải là người đi vào.
Nếu không phải cung điện chỉ cần là quái vật thì nó đều ăn, nàng còn có thể nhét đám tóc quái này vào trong cung điện.
Hiện tại cung điện đã nhanh được năm mươi mét vuông, trước đó nàng cũng đã thử thương lượng với nó, không muốn ăn mấy con ốc đồng quái của nàng. Nhưng nó căn bản chẳng thèm để ý tới nàng, dám bỏ vào là nó dám mở ảo ảnh.
Ngân Tô cũng không làm gì được nó.
Thật là bực mình mà.
Tóc quái bị tách rời nghiêm trọng, tất cả sợi tóc đều mất hết vẻ bóng bẩy, mềm oặt phủ lên trên bình nước ấm: "Không có ta thì ai bảo vệ ngươi, ai giúp ngươi đánh nhau hả!"
Ngân Tô im lặng: "Ta đi mua đồ chứ có phải đi cướp đâu mà đánh với đấm."
"Sao lại không cướp?" Tóc quái không hiểu: "Linh nguyên mua có phải không thích không?"
"Thích chứ."
Tóc quái vểnh lên một chùm tóc: "Vậy ngươi dẫn ta theo đi."
Ngân Tô vô tình nói: "Ta không."
Chùm tóc kia của tóc quái liền ủ rũ rũ xuống.
Ngân Tô đi ra ngoài, vừa đúng lúc Khang Mại cũng đến. Hôm nay hắn không có thuê tài xế, mà tự lái xe, xe hôm nay hắn lái cũng không phải loại xe sang trọng mà là loại xe rất phổ biến trên đường.
Khang Mại ra vẻ rất có kinh nghiệm: "Vạn nhất có chuyện gì bất trắc thì xe có mục tiêu lớn lắm."
"Sẽ có chuyện gì bất trắc sao?" Sao nghe giống như muốn chạy trốn khó lắm vậy.
Khang Mại chọn một vụ án tương đối điển hình: "Có một lần ở buổi đấu giá, có người chơi bị người khác nhòm ngó, cuối cùng…"
Cuối cùng kết quả như thế nào thì Khang Mại không nói, nhưng chắc chắn không phải kết quả tốt đẹp gì.
"Vạn nhất bị người ta nhòm ngó, cũng dễ vứt bỏ bọn chúng." Phải đề phòng trước cho chắc.
"Có lý."
… … Sau một tiếng.
Khang Mại dừng xe ở bãi đất trống, nơi này đã có không ít xe đỗ, nhìn những xe này đều rất kín đáo, xe sang trọng thì chỉ có một vài chiếc, thậm chí còn có một chiếc xe taxi rách nát hòa lẫn ở trong.
Hiển nhiên đa phần người chơi đều biết, phải kín đáo mới sống lâu được.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, nơi xa sừng sững một tòa nhà màu xám trắng chưa hoàn thành.
Ngân Tô đeo khẩu trang kín đáo rồi xuống xe, cùng Khang Mại đi về phía tòa nhà chưa hoàn thành.
Những nơi khác của tòa nhà chưa hoàn thành đều bị che chắn, chỉ có duy nhất một lối vào.
Ở lối vào có hai người canh gác.
"Mời khách nhân đưa thư mời."
Khang Mại làm thủ tục nghiệm chứng khá rắc rối, còn Ngân Tô thì được giản lược, chỉ cần xác định thư mời là thật là cho qua.
Khi nàng bước qua cánh cửa kia, trước mắt vẻ tiêu điều suy bại rút đi, thay vào đó là thảm nhung mềm mại, trang trí xa hoa, trong không khí còn thoang thoảng một loại mùi thơm thấm vào ruột gan.
Bên ngoài và bên trong hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.
Ngân Tô chưa thấy việc đời nên quay đầu hỏi Khang Mại: "Đây cũng là đạo cụ sao?"
"Là kỹ năng." Khang Mại trả lời.
Ngân Tô ngó nghiêng xung quanh, "Bọn họ cũng biết tiết kiệm tiền thuê mặt bằng nhỉ, còn không phải nộp thuế nữa chứ."
Khang Mại: "…"
Hình như đúng là vậy.
Mỗi lần buổi đấu giá đều được tổ chức ở những địa điểm quái lạ khác nhau… chẳng mất tiền.
Trước đây cứ tưởng là hội đấu giá muốn tạo vẻ thần bí, giờ thì… Chẳng qua là không phải nộp phí thuê địa điểm thôi sao?
"Anh Khang." Người phục vụ mặc lễ phục từ đầu hành lang đi tới, tươi cười: "Phòng của ngài đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi."
Khang Mại gật đầu, ra hiệu cho người đó dẫn đường.
Người phục vụ dẫn bọn họ lên tầng hai, dọc đường gặp không ít khách hàng, ai cũng tự bao bọc kín mít.
Những người này cũng không ai giao tiếp với nhau, chỉ lướt qua vội vàng.
Người phục vụ dẫn họ đến tầng ba, đẩy một trong số các cánh cửa ra, "Anh Khang, phòng của ngài đến rồi."
Ngay phía sau cửa ra vào là một chiếc bình phong, đi vòng qua bình phong, hiện ra ngay trước mắt là một chiếc cửa sổ lớn sát đất.
Tòa nhà này được xây theo hình chữ U, khoảng sân ở giữa chính là phòng đấu giá hôm nay.
Người phục vụ đưa cho một quyển sách, "Anh Khang, đây là đồ lục đấu giá hôm nay, buổi đấu giá sẽ bắt đầu đúng bảy giờ."
Khang Mại nhận sách rồi đưa cho Ngân Tô, người phục vụ lúc này mới nhìn cô thiếu nữ mặc đồ thể thao đeo khẩu trang này.
Thiếu nữ đã ngồi xuống, đang cúi đầu lật xem đồ lục, người phục vụ liền thu tầm mắt lại, "Vậy tôi xin phép ra ngoài trước, nếu ngài có yêu cầu gì thì ấn chuông là được."
Khang Mại phẩy tay với người phục vụ.
Người phục vụ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Ngân Tô lật xem đồ lục, trên đó có ghi cấp bậc đạo cụ cùng tác dụng khái quát, và giá khởi điểm.
Trong đó cấp B chiếm đa số, cấp A thì ít hơn.
Đạo cụ cấp S chỉ có ba món, mà lại không có hình ảnh cũng chẳng có lời thuyết minh, chỉ có mỗi giá khởi điểm.
Trong đó hai món có giá khởi điểm 2 triệu, còn một món khác lại là 2,49 triệu.
"Bây giờ ngươi có bao nhiêu điểm tích lũy?" Khang Mại ngồi đối diện Ngân Tô, "Nếu không đủ, trước tiên phải mang đạo cụ đi định giá đã. Có thể gửi đấu hoặc là bán trực tiếp cho hội đấu giá. Nhưng mà bây giờ ngươi đang cần điểm tích lũy gấp, nên chỉ có thể bán cho bọn họ."
Ngân Tô giơ ba ngón tay.
Khang Mại mạnh dạn đoán: "Ba trăm nghìn?"
Ngân Tô cảm thấy Khang Mại quá liều lĩnh, vô tình nói: "Ba nghìn."
"???" Bao nhiêu?
Khang Mại kinh hãi nhìn nàng một cách khó hiểu, ngoài người chơi mới ra thì hắn chưa thấy ai lại có số điểm tích lũy thảm hại đến vậy.
Nàng đúng là tiêu tiền quá đà mà!
Khang Mại thở dài một hơi, gọi người phục vụ đến mang Ngân Tô đi định giá đạo cụ.
Người phục vụ không thấy lạ gì, rất nhiều người chơi trước khi buổi đấu giá bắt đầu, nếu như thấy có đạo cụ mình cần mà không đủ điểm tích lũy thì sẽ dùng đạo cụ để đi định giá đổi điểm tích lũy.
Nhưng mà đa phần đạo cụ của người chơi đều là rác rưởi, căn bản không đạt yêu cầu của bọn họ.
Cô gái này tuy được Khang Mại dẫn tới, nhưng người phục vụ cũng không nghĩ cô có thể đưa ra đạo cụ tốt lành gì.
Nhưng người phục vụ vẫn kiên nhẫn nói: "Không biết vị khách đây cần định giá đạo cụ cấp bậc gì?"
Những người này không phải là loại người mà một nhân viên nhỏ như cô có thể đắc tội, còn đạo cụ của khách cuối cùng có thể được thu mua hay không thì cũng không liên quan tới cô.
Ngân Tô mở cột đạo cụ của mình: "Cấp S đi."
"???"
Nàng nghe nhầm rồi sao?
Người phục vụ nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Xin lỗi, ngài nhắc lại cấp bậc đạo cụ được không?"
"Cấp S."
Người phục vụ: "!!!"
Người phục vụ vốn cho rằng nhiều nhất thì cũng chỉ là đạo cụ cấp A, ai ngờ lại lòi ra đạo cụ cấp S, trong lòng bàn tay nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng lại hết sức kích động.
Đạo cụ cấp S cơ mà… Người phục vụ trải qua huấn luyện, dù rất kích động nhưng vẫn cố kìm nén: "Xin lỗi, khách nhân chờ một chút ạ."
Đợi người phục vụ ra khỏi phòng, Khang Mại khó hiểu hỏi: "Ngươi không có đạo cụ cấp A à? Sao lại trực tiếp lấy đạo cụ cấp S?"
"Điểm tích lũy của cấp S nhiều mà."
Đạo cụ cấp A không đủ cho nàng đấu giá đồ hôm nay, với lại nàng cũng chỉ có mỗi một đạo cụ cấp A, nên phải để dành chứ?
Khang Mại: "…" Không hiểu hành vi của đại lão.
… … Người phục vụ rất nhanh dẫn một người phụ nữ mặc sườn xám tới, chiếc sườn xám màu tối trông có hơi đứng tuổi, nhưng khi khoác lên người bà thì lại toát lên một vẻ sang trọng tao nhã.
"Khang lão bản, đã lâu không gặp." Hỉ Ngô cười nói dịu dàng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận