Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1035: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (37) (length: 7856)

Vì để nâng cao hiệu suất làm việc của các nàng, Ngân Tô từ chỗ hàng tồn kho cất giữ tìm ra một món đạo cụ thích hợp để ném cho các nàng dùng.
Các cô gái trẻ tuổi cùng dì Trân không hiểu nhưng vẫn tôn trọng, cầm đạo cụ bay đi tìm máy tính có thể theo dõi giám sát.
"Dì Trân, có phải nàng coi thường chúng ta không?" Đi xa rồi cô gái trẻ mới dám nhỏ giọng hỏi dì Trân.
Mục Hoành Minh dù sao cũng chỉ là một người bình thường, bọn nó dù tốt hay xấu…dù gì cũng là quái vật làm người ta nghe tin đã sợ mất mật đó!
Dì Trân sau khi rời khỏi phạm vi thống trị của Ngân Tô, cả người như trút bỏ được gánh nặng, bắt đầu vung vẩy cánh tay hoạt động, "Trong lòng mình biết là được rồi, nói ra làm gì."
Cô gái trẻ: "..."
...
...
"Tư tư..."
Đèn hành lang không ngừng nhấp nháy, trong ánh sáng chớp tắt, cửa thang máy một tiếng 'đinh' mở ra, người phụ nữ từ trong thang máy đi ra, giày cao gót giẫm lên hành lang, 'cộc cộc' vang vọng.
Nàng nhanh chóng bước về phía phòng phẫu thuật số ba, ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía.
Hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của nàng.
Phòng phẫu thuật số ba rất nhanh liền ở ngay trước mắt, vốn dĩ cửa lớn đóng kín, lúc này lại hé mở một cánh.
Mục Hoành Minh sầm mặt lại, không phát hiện ra chỗ nào đáng ngờ ở xung quanh, bước vào bên trong.
Đi xuyên qua phòng phẫu thuật số ba, Lương Cẩm Tú rất nhanh mở được cánh cửa nhỏ dẫn sang phòng phẫu thuật số tư và đi vào.
"Nàng ta đi vào rồi." Ở góc rẽ, Hàn Hữu Bình dựa vào tường quan sát, xác nhận Lương Cẩm Tú đã vào, lúc này mới nói cho Ngân Tô biết.
Trần Nhã Ninh rất muốn xông vào, nhưng vì kiêng kỵ Ngân Tô nên chỉ có thể ở bên cạnh vặn vẹo thân thể.
Ngân Tô đợi một phút, rồi mới đứng lên khỏi chân tường, phủi phủi chút bụi không hề có trên người, "Đi thôi."
Trần Nhã Ninh như chiến sĩ nhận được mệnh lệnh, xông vào bên trong đầu tiên.
Lần này Ngân Tô không hề cản nàng ta.
Ngân Tô theo ở phía sau, vượt qua cánh cửa nhỏ kia, Hàn Hữu Bình nhìn trước ngó sau, điều khiển lớp da của mình như kẻ trộm bám theo.
"Mục Hoành Minh!" Trần Nhã Ninh hét lên một tiếng chói tai từ trong sâu thẳm vọng ra, "Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!! Chết đi!!"
Ngân Tô không nhanh không chậm đi vào.
Trần Nhã Ninh và Mục Hoành Minh đã bắt đầu giao chiến.
Mục Hoành Minh dù chỉ có thân thể người thường, nhưng sức mạnh của hắn rõ ràng không phải của người bình thường.
Trần Nhã Ninh, con quái vật phi nhân kia đứng trước mặt hắn lại không chiếm được thế thượng phong.
Trên người Mục Hoành Minh có một luồng hắc vụ kỳ lạ tràn ra, lát sau lại biến mất vào trong thân thể.
Đó hẳn là đồ vật được triệu hồi ra từ trận triệu hồi...
Ngân Tô khoanh tay đứng nhìn Trần Nhã Ninh và Mục Hoành Minh đánh nhau, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
"Ngươi không vào sao?" Ngân Tô không quên Hàn Hữu Bình, "Nếu ta không đoán sai, ngươi chết, hắn cũng không thoát được liên quan, chẳng phải ngươi muốn báo thù sao?"
Hàn Hữu Bình: "..."
Hàn Hữu Bình vừa vào liền cảm thấy không thích hợp, 'Lương Cẩm Tú' kia trông đáng sợ hơn bình thường rất nhiều, lúc này cả lớp da của nó đều đang run rẩy.
Hắn vô ý thức lùi về phía sau, Ngân Tô lại đưa tay ra, một phát túm lấy hắn, nhấc lên rồi ném thẳng vào giữa vòng chiến, "Ta đã hứa để ngươi báo thù, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, đi đi ngươi!"
"A a a..."
Nó có nói muốn tham chiến đâu chứ!!
Mà hơn nữa chuyện báo thù này, chẳng phải trước đây cũng là do một mình ngươi quyết định sao? Bọn nó có đồng ý đâu?!
Hàn Hữu Bình kêu thảm thiết đập trúng vai Mục Hoành Minh.
Mục Hoành Minh đưa tay túm lấy nó, Hàn Hữu Bình vừa kêu thảm vừa giương mình ra, che kín lấy đầu Mục Hoành Minh.
Mục Hoành Minh bị che mất tầm nhìn, Trần Nhã Ninh như đạn pháo bắn ra.
Trần Nhã Ninh đụng trúng người Mục Hoành Minh, rõ ràng Mục Hoành Minh không thấy được, nhưng có thể chính xác nắm lấy cổ Trần Nhã Ninh.
Hàn Hữu Bình cả lớp da đều quấn lên đầu Mục Hoành Minh, siết chặt cổ hắn.
Trần Nhã Ninh nhân cơ hội thoát khỏi vòng kìm kẹp của Mục Hoành Minh, đè hắn xuống đất, nắm đấm như mưa giáng xuống đầu hắn.
Mục Hoành Minh không hề để ý, ngược lại Hàn Hữu Bình lại kêu gào lớn tiếng hơn bất kỳ ai.
- Nó vẫn còn đang quấn trên đầu Mục Hoành Minh.
Trần Nhã Ninh cũng không có tình nghĩa đồng đội gì, lúc này chỉ muốn giết chết Mục Hoành Minh.
Hàn Hữu Bình lại không muốn bị Trần Nhã Ninh đập chết, vội vàng buông Mục Hoành Minh ra, muốn trườn xuống dưới đáy.
Đáng tiếc Mục Hoành Minh không cho nó cơ hội này, nó bị Mục Hoành Minh tóm được.
Trốn chạy thất bại, Hàn Hữu Bình đành phải lần nữa gia nhập cuộc chiến.
Hai quái vật và một người liền ngã nhào thành một đoàn.
Ngân Tô đứng ở rìa, thỉnh thoảng di chuyển vị trí, tạo không gian cho bọn họ đánh nhau.
Ngân Tô quan sát trong chốc lát, phát hiện càng đến gần trận triệu hồi trên mặt đất, hắc khí trên người Mục Hoành Minh càng đậm.
Rời xa ra thì những hắc khí kia lại rút vào trong thân thể Mục Hoành Minh.
Trần Nhã Ninh không phải đối thủ của Mục Hoành Minh, cánh tay và đầu thịt nát văng tung tóe.
May mà nó là quái vật phi nhân, nếu không thì chỉ với kiểu đánh này, có mấy cái mạng cũng không đủ cho nó phung phí.
Thấy Trần Nhã Ninh sắp thất bại, Ngân Tô thở dài, rút ống thép từ bên rìa đi vòng tới.
Mục Hoành Minh bị Trần Nhã Ninh chọc giận, cũng không chú ý tới Ngân Tô lén lút tiến đến.
Đến khi Ngân Tô đứng sau lưng hắn, Mục Hoành Minh mới giật mình quay đầu lại nhìn.
Hắn chỉ cảm thấy có gì đó vụt qua trước mắt.
"Ầm!"
Thân thể Mục Hoành Minh bay ra ngoài, vừa vặn đập vào trận triệu hồi.
Lực lượng trong cơ thể không khống chế được tràn ra ngoài, hình thành một đoàn vật chất màu đen bên ngoài cơ thể Mục Hoành Minh.
Mục Hoành Minh đầu óc choáng váng, nằm sấp trên mặt đất giật giật mấy lần mới trở lại bình thường.
Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy luồng hắc khí tụ thành một đám, đưa tay định bắt, muốn hút trở lại trong người mình, kinh hoảng hô lớn: "Trở về...trở về, ngươi trở về đi!!"
Hắc khí từ trong tay Mục Hoành Minh di chuyển, hắn căn bản không giữ được chút nào.
Mất đi hắc khí, Mục Hoành Minh đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, như thể xương cốt toàn thân đều gãy vụn.
"Không...Không được, không được! Trở về, ngươi trở về!" Hai tay Mục Hoành Minh mò mẫm bắt lấy hắc khí muốn kéo vào người mình, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào, hắc khí vẫn sẽ trượt khỏi tay hắn.
Trần Nhã Ninh thân thể vỡ tan tranh thủ nhặt về tay và đầu, cười gằn bò về phía Mục Hoành Minh.
"Mục Hoành Minh...chết...Hôm nay là ngày giỗ của ngươi!!"
Lời Trần Nhã Ninh vừa dứt, một ống thép từ trên cao rơi xuống, vừa vặn chặn đường đi của nàng.
Trần Nhã Ninh nhe răng, giận dữ: "Ngươi làm gì?"
Giọng điệu của Ngân Tô thản nhiên: "Hắn hiện tại còn chưa thể chết."
Trần Nhã Ninh: "Tại sao? Chẳng phải ngươi nói cho ta báo thù sao? Vì sao hắn không thể chết?"
"Ta nói là hiện tại không thể chết." Cả người lẫn quái vật đều mang trong mình phẩm chất ưu tú là hay cãi chày cãi cối, Ngân Tô vẫn rất kiên nhẫn cho nàng ta một lý do: "Hơn nữa hắn hiện tại đang dùng thân thể của Lương Cẩm Tú, giết hắn như vậy thì có ý gì."
"Sao lại không có ý..." Vẻ mặt dữ tợn của Trần Nhã Ninh hiện lên nụ cười quái dị: "Một lần có thể giết hai, rất có ý nghĩa."
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô lười nói chuyện với Trần Nhã Ninh, "Ta nói hiện tại không thể giết là không thể, nếu ngươi nhất định phải động tay, vậy ta chỉ có thể giết ngươi trước."
Nụ cười quái dị của Trần Nhã Ninh cứng đờ trên mặt.
Một lát sau, Trần Nhã Ninh có thể co vào duỗi ra, cười lạnh một tiếng: "...Không giết thì không giết."
Mọi người hãy vote cho truyện nhé các bảo bối~~.
Bạn cần đăng nhập để bình luận