Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 551: Dương thôn (17) (length: 7579)

Mấy thôn dân co rúm vào một góc, nhìn những người đang bao vây họ.
Cảnh thôn dân Giáp vừa chết còn rõ mồn một trước mắt, bọn họ không dám giãy giụa, vừa sợ hãi lại lo lắng.
Những người khác cũng có chút mơ hồ, họ chỉ thấy những xúc tu đen như sương mù từ sau cửa xuất hiện, kéo thôn dân vào trong.
Sau đó những xúc tu đen kia liền biến mất không còn dấu vết.
Họ trông thấy những xúc tu đen kia biến mất từ sau lưng Tô tiểu thư...
Có người chơi kỹ năng thiên phú thậm chí còn chung thân thể với quái vật, hai đầu, ba cánh tay, bốn chân gì đó, cũng không phải chưa từng thấy.
Cho nên thêm chút xúc tu thì họ cũng có thể chấp nhận.
"Đội trưởng, sao ta cảm giác chúng ta mới là quái vật?" Trần Thanh Diệc đứng bên cạnh Mâu Bạch Ngự, có chút mờ mịt.
Mâu Bạch Ngự: "..."
Ai bảo không phải đâu.
...
...
Các thôn dân căn bản không nhìn rõ thứ gì đã kéo mình vào, khoảnh khắc bị kéo vào đó, họ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quỷ dị.
Cho nên giờ phút này họ rất sợ hãi.
"Dương... Dương Kiều! Ngươi... các ngươi muốn làm gì? Chúng ta là bậc trưởng bối của các ngươi, tại sao các ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy!"
"Trưởng bối?" Ngân Tô lặp lại hai chữ này, sau đó bật cười: "Nếu là trưởng bối, vậy các ngươi chắc hẳn rất yêu trẻ con đi. Hay là các vị trưởng bối nói cho ta, các ngươi muốn làm gì?"
Thôn dân Ất nhìn chằm chằm vào đại gia hỏa trong tay Ngân Tô: "Chúng ta có thể làm gì... Các ngươi đừng làm loạn, thả chúng ta ra ngoài!"
"Các ngươi muốn mang bọn ta đi đâu?"
"Có thể mang các ngươi đi đâu chứ, đương nhiên là mang các ngươi đi gặp thôn trưởng..."
"Cho các ngươi cơ hội không muốn..." Ngân Tô tiếc nuối lắc đầu, "Tô đội trưởng, dạy dỗ bọn họ một chút."
"? ? ?"
Một lát sau, trong kho lương vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Thôn dân hiển nhiên không có cốt khí lắm, rất nhanh đã khai rằng họ đến để dẫn bọn họ đi gặp thôn trưởng.
Nhưng không phải chỉ đơn thuần gặp thôn trưởng.
Bởi vì thi thể của Cao Toàn Minh lại bị treo ở cửa thôn, hôm qua dê nhà Cao Nhị chết hết, sáng nay lại phát hiện Dương Đại Phong cũng đã chết.
Mặc dù họ nghi ngờ là Cao Nhị làm ra, nhưng chuyện này xảy ra quá trùng hợp, họ buộc phải nghĩ theo hướng khác.
Cao Nhị và Dương Đại Phong có phải bị ảnh hưởng gì đó không...
Tóm lại, thôn trưởng và thôn dân quyết định dùng mấy người gây đau đầu này đi hiến tế trước, trấn an Dương Thần.
"Hiến tế là truyền thống trong thôn?"
Ánh mắt của thôn dân lập tức trở nên kỳ lạ, chuyện này người trong thôn đều biết, vì sao Dương Kiều lại đột nhiên hỏi như vậy?
Nàng...
Ý nghĩ trong đầu thôn dân còn chưa kịp chuyển hết, vật kim loại lạnh lẽo đã kê vào ngực hắn, cô gái cầm hung khí lại hung dữ: "Nhìn cái gì, mắt không cần nữa hả? Trả lời câu hỏi của ta."
Thế là ý nghĩ cổ quái non nớt này của thôn dân bị ép trở về, giống như thể lần theo một loại bản năng: "Sau khi đội chó săn trở về, một ngày trước khi thu hoạch mùa, đều sẽ tiến hành nghi thức hiến tế."
Đội chó săn là đêm thứ ba trở về, nghi thức hiến tế là ngày thứ tư, mùa thu hoạch là ngày cuối cùng.
Nhưng mà trước kia tế phẩm, đều chọn trong số dê mà đội chó săn mang về.
Nhưng bây giờ đội chó săn còn chưa trở lại, nên thôn trưởng quyết định dùng mấy người đau đầu này trong làng đi hiến tế.
Ngân Tô: "Đội chó săn đêm nay sẽ về, một ngày cũng không đợi được sao? Chúng ta không phải là con của làng này sao?"
Thôn dân vô ý thức nói tiếp: "Các ngươi tính là cái gì..."
Hắn nói được một nửa thì nhận ra mình nói sai, chợt im bặt.
Sau đó mặc kệ hỏi gì, thôn dân đều không nói thêm.
Nhưng câu nói lộ ra vừa rồi của thôn dân cũng đã đủ.
Tô Nguyệt Thiền: "Rất có thể chúng ta không phải người của thôn này, có lẽ cũng bị lừa tới."
Cho nên khi trong thôn cần người hiến tế sớm, thôn dân không chút do dự đẩy họ ra.
Vậy thân phận của bọn họ rất có thể là dê.
"Chúng ta không có quá khứ, thôn trưởng chẳng mấy chốc sẽ phái người mới tới, chúng ta làm sao bây giờ?"
Ngân Tô vác súng lên vai: "Chúng ta chính là tài sản quý giá của thôn, sao có thể tùy tiện hiến tế được."
Bọn họ đương nhiên không thể hiến tế, nhưng phải đối phó thôn trưởng như thế nào đây...
Ngân Tô nói tiếp: "Không làm vừa lòng ý nguyện của các vị trưởng bối cũng không được, chúng ta đi bắt vài vật thay thế trong thôn đi."
Đám người: "...?"
"Tỷ tỷ, bọn họ có thể làm Tiểu Hùng cho ta không?" An Tĩnh hồi lâu Đại Lăng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, túm lấy vạt áo Ngân Tô, chỉ vào những thôn dân còn sống.
Tóc quái trong đầu Ngân Tô đang lảm nhảm: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Đơn giản là ma âm nhập não.
"Ngươi tranh với trẻ con làm gì."
"Ta cũng là trẻ con, dựa vào cái gì mà nàng chiếm nhiều vậy? Ngươi không công bằng! ! Ta mặc kệ, ta cũng muốn, ta đói quá, ta đói quá, ta đói quá! !"
Tóc quái bắt đầu khóc lóc ầm ĩ.
Ngân Tô cảm thấy mình bị ô nhiễm tạp âm, rất im lặng, "Lúc ra ngoài nàng cũng không mang đi được, đến lúc đó ngươi ăn một miếng không phải được sao."
Tóc quái nghĩ một lúc, có lẽ cảm thấy Ngân Tô nói rất đúng, thế là im lặng xuống.
Vậy là Ngân Tô gật đầu với Đại Lăng.
Tiểu Hùng của Đại Lăng có sức tấn công, đằng sau nếu đánh nhau, còn có thể dùng bọn họ chống đỡ, cuối cùng còn có thể cho tóc quái và cung điện ăn... Quả thực hoàn mỹ.
Đại Lăng vui vẻ "a" một tiếng, nhảy chân sáo đến bên cạnh mấy thôn dân kia.
Ngân Tô muốn xem thử Đại Lăng biến NPC thành Tiểu Hùng như thế nào.
Đại Lăng ngồi xổm xuống bên cạnh thôn dân đầu tiên, như một đứa trẻ ngây thơ, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút.
Vẻ mặt khỏe mạnh, bụ bẫm, rất đáng yêu.
Nhưng thôn dân tuyệt không cảm thấy vui vẻ.
Hắn không biết cô bé này, trong làng căn bản không có người này, nàng từ đâu ra...
Sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt như thế?
Lưng thôn dân toát mồ hôi lạnh.
Cô bé cong mắt hỏi: "Chú ơi, chú thấy gấu con của cháu không?"
Thôn dân: "? ? ?"
Thôn dân không trả lời.
"Không có à." Đại Lăng có vẻ thất vọng, lát sau lại cười: "Vậy chú làm Tiểu Hùng của cháu đi."
Đại Lăng nắm chặt cổ tay thôn dân, thôn dân vô ý thức giãy giụa, nhưng rất nhanh hắn liền từ bỏ, ánh mắt bắt đầu trở nên vô thần, cả người rõ ràng thêm một cảm giác cứng ngắc.
Rõ ràng vẫn là người, lại khiến người ta có cảm giác như búp bê bị giật dây.
Đại Lăng thu được một Tiểu Hùng, nhanh chóng chuyển sang thôn dân bên cạnh: "Chú ơi, chú có thấy gấu con của cháu không?"
Thôn dân vừa rồi tận mắt chứng kiến biến hóa của đồng bạn mình, "Không có... Không có."
"Chú cũng không có à... Vậy chú cũng làm Tiểu Hùng của cháu đi!"
...
"Chú ơi, chú có thấy gấu con của cháu không?"
"... Thấy rồi."
"Tiểu Hùng của cháu ở đâu?"
"Ở..."
"Chú gạt cháu!" Đại Lăng chống nạnh, tức giận nói: "Đồ lừa đảo! Chú cũng muốn làm Tiểu Hùng của cháu!"
"..."
Ngân Tô không hề nghi ngờ, thôn dân dù có lấy ra một con Tiểu Hùng thật sự, nàng cũng sẽ nói đây không phải Tiểu Hùng của ta, chú làm Tiểu Hùng của ta đi.
Chỉ là... nàng nhất định phải đi theo quy trình sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận