Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 86: Ricoh trung học (39) (length: 8191)

Lưu Thắng Lợi là đồng đội của hắn, nhưng không phải đồng đội của những người này, bọn họ sẽ không có cùng suy nghĩ với mình.
Lúc này, bọn họ chỉ hy vọng Lưu Thắng Lợi đừng quay lại, thậm chí là không muốn hắn sống.
Nếu không, công sức vất vả gây dựng hòa bình sẽ lại bị đánh vỡ.
Ngân Tô an ủi hắn: "Nghĩ theo hướng tốt, có lẽ hắn đã chết rồi không?"
Lương Thiên Dậu: "..."
Ngươi thật biết cách nói chuyện đó.
Lương Thiên Dậu không nhịn nổi, mặt mày u ám mang theo người còn lại rời khỏi phòng học, chắc là đi tìm Lưu Thắng Lợi.
Ngân Tô cảm thấy hy vọng Lương Thiên Dậu tìm được Lưu Thắng Lợi không lớn, nhiều ngày như vậy, chưa từng có người chơi nào thử xem thời gian lên lớp không dạy thì phòng học sẽ xảy ra cái gì, nhưng bên ngoài luôn có một giáo viên tuần ban lang thang cả tuần.
Nàng không cảm thấy cái vị giáo viên tuần ban lợi hại hơn cả giáo viên chủ nhiệm kia sẽ chỉ là đồ trang trí.
Học sinh không chịu học hành chăm chỉ, rất có thể sẽ bị giáo viên tuần ban nhắm vào.
Đừng nói chi Lưu Thắng Lợi trên người còn có một cái nhãn đào thải, cái này không khác nào dùng mặt bên trên viết hai chữ "Mời ăn" để mời NPC ra tay.
...
...
Lương Thiên Dậu quả nhiên không tìm thấy Lưu Thắng Lợi, không cách nào xác định sinh tử của hắn, thời gian kế tiếp luôn rất ủ dột.
Buổi chiều tiết ba, học sinh NPC bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi trở về một người.
Phòng đọc sách quả nhiên chỉ có thể sống một người.
Không mặc đồng phục sẽ bị ưu tiên công kích trước, nhưng nếu tất cả mọi người mặc đồng phục, thì lại trở về cùng một điểm xuất phát.
Quái vật phòng đọc sách giết một người, sẽ có được kỳ an toàn ngắn ngủi.
Kỳ an toàn này chắc là dựa theo tỉ lệ nhân số tính toán, vừa đủ một người trốn chạy.
Ngân Tô không hề kiêng kị việc ra tay trong phòng học, tại chỗ giải quyết luôn vị bạn học khó khăn lắm mới trở về kia.
Mặc dù nàng giúp bọn họ có được vị trí trong top 10, không cần lo lắng thứ hạng trong kỳ thi thứ sáu, nhưng ánh mắt mọi người nhìn nàng vẫn lộ rõ vẻ căng thẳng cùng sợ hãi.
Một cường giả tùy tâm sở dục, không có lòng đồng cảm khiến người ta sợ hãi.
Nhân lúc không có tiết, người chơi bắt đầu cố gắng tìm kiếm nhân viên y tế trường học và manh mối của kỳ thi lớn.
Trina vận khí vô cùng tốt, nàng là người đầu tiên tìm được nhân viên y tế trường học.
Nhưng nhiệm vụ của nhân viên y tế trường học không dễ dàng hoàn thành như vậy, bất quá lúc đó Trina cùng Trần Phong ở chung một chỗ, dưới sự mưu tính của Trần Phong, hữu kinh vô hiểm có được viên thuốc.
Sau khi Trina uống viên thuốc, cảm giác buồn nôn và chóng mặt trên cơ thể đang dần biến mất. Những suy nghĩ trước đây cứ như bị thứ gì đó bó buộc trong đầu, một hồi lâu mới có thể nghĩ thông, giờ đây lại vô cùng sáng sủa, cả người đều thoải mái hơn nhiều.
"Trần Phong... thuốc này chắc là nên cho anh uống." Trina cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, có chút hối hận.
Ô nhiễm khiến cơ thể họ trì trệ, tư duy chậm chạp, Trần Phong cũng bị ảnh hưởng, nếu như anh ấy uống thuốc, chắc chắn sẽ thông minh hơn.
Nói không chừng còn có thể nhanh hơn tìm được manh mối.
"Không sao, tôi biết đi đâu tìm nhân viên y tế trường học." Trần Phong không hề để ý đến viên thuốc đó, vẫn là bộ dáng đã tính trước.
Nghe thấy hắn nói vậy, những người chơi còn lại đều hướng mắt về phía hắn.
Trần Phong cũng không giấu giếm, giải thích nói: "Trước đây làm nhiệm vụ nhân viên y tế trường học, tôi phát hiện ở lầu dạy học cũ bên kia còn có một phòng y tế."
Trina ngơ ngác, lúc đó nàng không hề để ý có phòng y tế nào cả...
...
...
Đến giờ ăn tối.
Các học sinh ở trong nhà ăn ăn cơm, người chơi cũng lần lượt chạy đến. Sắc mặt của những người này đã khá hơn nhiều, hiển nhiên là Trần Phong dẫn bọn họ đều có được viên thuốc của nhân viên y tế trường học.
Tống A Manh ăn cơm xong trở về, thấy Trương Chí Văn quanh thân áp suất cực thấp, ngồi xuống đối diện hắn, có chút lo lắng: "Trương Chí Văn, cậu không sao chứ?"
Đồ ăn trên bàn của Trương Chí Văn không động nhiều, nghe thấy tiếng Tống A Manh chỉ khẽ lắc đầu.
Tống A Manh thấy trạng thái của hắn không ổn, biết hắn có thể là vì chuyện sách mà phiền lòng, hắn trong khoảng thời gian này cũng không rảnh rỗi, suy nghĩ các loại biện pháp, nhưng vẫn không cách nào lấy được sách.
Tống A Manh hiểu rõ mình không thể trực tiếp hỏi, bằng không cũng chỉ là xát muối vào vết thương của hắn.
Nàng chỉ có thể hỏi: "Cậu đã uống thuốc chưa?"
Phản ứng của Trương Chí Văn có chút chậm, nghe thấy Tống A Manh, lúc này mới nghĩ tới mình cầm thuốc rồi vẫn chưa uống... Sao hắn lại chưa uống?
Trương Chí Văn đột nhiên có chút không nhớ nổi, có phải vì vẫn đang nghĩ về chuyện sách không?
Trương Chí Văn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, liền vội vàng lấy thuốc ra uống hết.
Uống thuốc vào, Trương Chí Văn rất nhanh cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, "Người chơi không có đồng phục, vào buổi tối... cậu nói tối nay, tôi sẽ gặp chuyện gì?"
"...Nhưng mà hôm nay không có thông báo có hoạt động khác, tôi cảm thấy sẽ không có chuyện gì."
Giữa trưa ngày thứ ba, Tô Thiện đã nói với bọn họ tối sẽ có đại hội phát động, cần phải mặc đồng phục tham gia.
Nhưng hôm nay Tô Thiện không nói gì cả...
"Mấy cậu thấy Tô Thiện chưa?" Đúng lúc này, Trần Phong dẫn người ngồi vào bên cạnh, "Tôi không thấy cô ấy."
"Tôi vừa rồi hình như thấy cô ấy ở bên kia..." Tống A Manh chỉ về phía cửa ra vào của nhà ăn, nhưng bên kia lúc này không có bóng dáng cô gái đó.
Trần Phong nhíu mày: "Cô ta giữa trưa cũng ở đây chờ rất lâu, nhà ăn có đầu mối gì sao?"
"Chắc là không, cho đến giờ chưa có bất kỳ quy tắc nào liên quan tới nhà ăn cả." Nhà ăn cũng chưa từng xảy ra chuyện bất thường gì, đây là một khu an toàn.
"Vậy cô ta đang làm gì?"
"..."
Ai mà biết trong đầu cô ta đang nghĩ cái quái gì.
...
...
Không tìm thấy Ngân Tô, Trần Phong cũng không hỏi nữa, chủ đề nhanh chóng chuyển hướng.
Tống A Manh hiếu kỳ về giao dịch giữa Hồng Bằng và Ngân Tô, dò hỏi mở miệng "Anh Hồng, anh cùng cô Tô, rốt cuộc giao dịch cái gì, mà cô ta lại chọn giúp anh?"
Cô gái kia rõ ràng không có ý định giúp đỡ bất kỳ ai.
Sao cô ta lại đột nhiên chọn giúp Hồng Bằng?
Hồng Bằng thật sự không hề giấu giếm: "Một căn nhà."
"Cái gì?" Tống A Manh cho là mình nghe lầm.
"Một căn nhà ở thế giới thực." Hồng Bằng lặp lại một lần, lại lộ ra mấy phần cười khổ: "Nhưng chỉ cứu tôi đúng một lần đó, sau này..."
Hồng Bằng không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu, cuồng hoan nhật mới là nguy hiểm nhất, hiện tại cũng chỉ là kéo dài chút tàn hơi.
Nhưng phàm là đạo cụ trong trò chơi, điểm tích lũy hoặc là manh mối trong trò chơi... Tống A Manh đều sẽ không thấy vô lý như vậy.
Cô ta vì sao lại giao dịch một căn nhà ở thế giới thực trong trò chơi vậy chứ! !
Một căn nhà có thể khiến cô ta ra tay cứu giúp...
Tống A Manh nghĩ đến số tiền mình tiết kiệm... Thôi vậy.
Một căn nhà của Hồng Bằng mới khiến cô ta ra tay cứu hắn một lần, số tiền ít ỏi của mình, có thể làm được gì chứ.
Nhưng Tống A Manh vẫn cứ không hiểu nổi, đối với những người chơi có thực lực mà nói, phương thức kiếm tiền đã trở nên rất dễ dàng.
Cấm kỵ trò chơi tuy không có tuyển chọn hối đoái tiền trực tiếp, nhưng mà trung tâm thương mại ở thế giới thực cũng có thể mở ra. Đạo cụ trong phó bản không mang ra được, nhưng dùng điểm tích lũy mua một ít đồ vật trong trung tâm thương mại, có thể sử dụng ở thế giới thực.
Ví dụ như dược phẩm trị liệu bệnh tật, các loại dược phẩm cường thân kiện thể, các loại sản phẩm làm đẹp...
Những thương phẩm thông thường không có tính công kích này... Đúng vậy, loại vật này cũng không thể xưng là đạo cụ, bọn nó chỉ là thương phẩm.
Chương ý nghĩ [đọc tệ 520] hoạt động rút ra:
【Đừng làm phiền ta học tập】 Thanh Diễm.
【Ta cầm nó xác thực lãng phí】 A Phi Ngư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận