Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 214: Thuyền Noah (5) (length: 7810)

Ngân Tô còn chưa nhúc nhích đi tìm bọn họ, nhân viên phục vụ lại chủ động đến tìm nàng: "Lâm tiểu thư, cô ở đây ạ."
"Tìm ta có việc gì?" Ngân Tô mang dáng vẻ cao quý của khách VIP.
"Là thế này, cứ ba ngày chúng tôi sẽ tổ chức một buổi đánh giá." Nhân viên phục vụ lấy ra một tấm thiệp vàng mời, tươi cười nói: "Cô là lữ khách may mắn, có thể tham gia buổi giám định này."
May mắn? A... Xui xẻo mới đúng chứ?
Còn cứ ba ngày lại tổ chức một lần...
Cái này chẳng phải là hoạt động xui xẻo dành cho người chơi sao?
"Đánh giá cái gì?" Ngân Tô không nhận tấm thiệp vàng kia, khẽ nâng cằm, kiêu ngạo hỏi.
"Là buổi đánh giá mỹ thực, do những đầu bếp hàng đầu thế giới mà chúng tôi mời đích thân chế biến các món ăn ngon."
Ngân Tô phản nghịch đáp: "Ta không muốn đi."
"..." Nhân viên phục vụ cố gắng thuyết phục Ngân Tô: "Cơ hội này khó có được lắm, cô không đi nhất định sẽ hối hận."
"Có gì mà hối hận, ta còn lạ gì mấy hạng đại sư ấy?"
Nhân viên phục vụ: "? ? ?" Ngươi có nghe rõ mình vừa nói gì không vậy?
Ngân Tô đổi giọng: "Bất quá..."
Nhân viên phục vụ ánh mắt lại sáng lên, chờ Ngân Tô nói tiếp.
Ngân Tô mỉm cười nói: "Nếu buổi đánh giá này cung cấp những món đặc thù, ta có thể cân nhắc đến xem."
Nhân viên phục vụ không rõ thật hay giả, hoặc là cố tình không hiểu, lễ phép hỏi: "Cô cần món ăn đặc thù như thế nào ạ?"
Ngân Tô đưa tay lên vai hắn khẽ chạm vào, đôi mắt đen láy dường như lóe lên chút tà khí: "Ngươi cứ nói đi?"
Khóe miệng nhân viên phục vụ hơi giật giật: "Lâm tiểu thư, buổi đánh giá của chúng tôi là chính quy, không cung cấp đồ ăn đặc thù."
Chính quy...
Ngay cả bản thân các ngươi còn không phải đồ chính quy, hoạt động tổ chức được xem là cái gì chính quy chứ?
"Vậy ta đến đó làm gì?" Ngân Tô đút hai tay vào túi áo gió, cười hờ hững: "Mời ta đến đó kén ăn sao? Thấy là chém?"
Nhân viên phục vụ: "..."
Đột nhiên cảm thấy nàng không đi là quyết định đúng đắn.
Nhân viên phục vụ nắm chặt tấm thiệp mời trong tay, đang định tự mình quyết định không mời nàng nữa, thì tấm thiệp mời đột ngột bị giật đi.
"Đùa ngươi thôi." Giọng nữ sinh mang theo nụ cười vang lên: "Có chuyện may mắn như vậy, sao ta có thể bỏ qua."
Nhân viên phục vụ: "..."
Dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
Còn buổi đánh giá sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến hắn.
Nghĩ đến đồng nghiệp sẽ phải chịu khổ, nhân viên phục vụ liền cảm thấy vui vẻ, "Vậy xin cô đến đúng giờ nhé."
Nhân viên phục vụ vừa nói xong, quay người muốn đi, ai ngờ Ngân Tô lại chặn hắn lại: "Thư mời dành cho lữ khách may mắn tham gia đánh giá tối nay, đều là do ngươi phát phải không?"
Nhân viên phục vụ không biết nàng hỏi chuyện này làm gì, chần chừ một lát mới trả lời: "... Đúng thế."
"Vậy để ta giúp ngươi phát nhé." Đôi mắt Ngân Tô sáng lấp lánh, đưa tay về phía hắn: "Ta thích giúp đỡ người khác lắm, không cần khách khí đâu."
"..." Ai muốn cô giúp ta phát! !
Hai phút sau.
Nhân viên phục vụ mặt mũi bầm dập chật vật nằm rạp trên đất, mặt đầy oán hận nhìn theo bóng dáng tiêu sái rời đi của hung thủ.
Sao cô ta không đi c·h·ế·t đi! !
Nhân viên phục vụ vừa mới nguyền rủa, trước mắt đột nhiên tối sầm lại... Cái con người bị b·ệ·n·h thần kinh kia lại quay trở lại.
"Ta nghĩ ta không quen biết bọn họ, ngươi đi cùng ta nhé." Ngân Tô cười tít mắt kéo hắn từ dưới đất đứng lên.
Nhân viên phục vụ: "..."
...
Ngân Tô đếm số thiệp mời trong tay, cộng với phần của nàng là tổng cộng 19 tấm, nhân viên phục vụ nói hắn đã phát 2 tấm rồi, vậy tổng cộng là 21 tấm.
Nhân viên phục vụ đi theo phía sau Ngân Tô, có nhiệm vụ nhận mặt.
"Mấy vị khách kia ở đằng kia." Nhân viên phục vụ chỉ vào một hướng, có mấy người lén la lén lút, đang đi về phía góc tối không người.
Ngân Tô đuổi theo: "Này bạn hữu."
Lúc Ngân Tô tới gần bọn họ thì có người chơi phát hiện, liền gọi những người khác dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn.
"Là cô." Mấy người này đều là người chơi trên boong thuyền lúc trước, từng gặp Ngân Tô rồi, nhưng không hề giảm bớt sự cảnh giác: "Cô có chuyện gì sao?"
Sao phía sau cô ta lại có cả nhân viên phục vụ vậy?
Mà nhân viên phục vụ nhìn như thể vừa bị đánh xong vậy... Mọi người lập tức nhớ lại chuyện cô ta g·i·ế·t NPC lúc trước, vậy việc đ·á·n·h NPC cũng chẳng có gì khó khăn mà khó chấp nhận nữa.
Nhưng NPC trong phó bản này yếu như vậy sao?
"Đưa thiệp mời cho các ngươi nè." Ngân Tô lay động tấm thiệp mời trong tay, vẻ mặt đồng tình: "Các ngươi xui xẻo thật, lại phải tham gia buổi đánh giá tối nay đấy."
Người chơi: "..." Cái gì đánh giá vậy?
"May mắn." Nhân viên phục vụ mặt mày sưng húp chỉnh lời Ngân Tô: "Là lữ khách may mắn."
"Cũng xêm xêm." Ngân Tô bảo nhân viên phục vụ nhận mặt, cô tìm thiệp mời tương ứng phát cho họ.
Đến khi Ngân Tô phát xong thiệp mời, mấy người chơi vẫn còn đang mơ màng.
Chuyện này lẽ nào là người chơi đi làm sao?
Ngân Tô phát xong thiệp mời thì rời đi, không hề cho người chơi khác có cơ hội đặt câu hỏi.
Người chơi nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Ngân Tô, lâm vào trầm mặc.
...
...
Hứa Hòa Diệp đang cùng mấy người chơi khác cùng nhau tìm hành lý của họ, có hai người chơi dẫn dụ NPC đi, bọn họ đang chuẩn bị cạy khóa.
Nghịch tới nghịch lui hồi lâu, người chơi mở khóa từ bỏ: "Không được rồi, cái đồ chơi này không cạy ra được."
"Có đạo cụ nào dùng được không..."
"Xoẹt xoẹt——"
Một vệt k·i·ế·m quang lóe lên, khóa sắt giữa cửa trực tiếp vỡ toác, cửa cũng theo đó mở ra.
"" Mấy người chơi quay đầu nhìn Hứa Hòa Diệp vừa thu k·i·ế·m về.
"Vào thôi." Hứa Hòa Diệp đẩy cửa ra: "NPC sắp quay lại rồi."
Mấy người chơi nhìn nhau, rồi cùng Hứa Hòa Diệp đi vào, phía sau cánh cửa là một cầu thang đi xuống, phía dưới đen kịt, không thấy gì cả.
Bọn họ đi xuống cầu thang.
Phía dưới không gian rất lớn, trong môi trường lờ mờ, ai nấy cũng tự lấy đạo cụ chiếu sáng ra.
Nơi này có lẽ là một kho hàng.
Điều đầu tiên mọi người nhìn thấy là những kệ sắt, phía trên chất đầy những thùng hàng khác nhau, trong thùng có cả đồ ăn lẫn đồ dùng.
"Chỗ này rộng quá, tách ra tìm đi."
Đề nghị này nhận được sự tán thành của những người chơi còn lại, mọi người lập tức tách ra tìm.
Trên những chiếc kệ sắt không có món đồ nào họ muốn tìm, mọi người tụ họp ở phía sau, đồng loạt lắc đầu: "Không có."
"Ta cũng không tìm thấy gì."
Mọi người đều không tìm thấy gì, đúng lúc này, một người chơi đột nhiên cất tiếng: "Mọi người có cảm giác như có thêm người không?"
"! ! !"
Trong môi trường lờ mờ, có chút âm trầm.
Sau một hồi ngắn ngủi giằng co, các người chơi cùng lúc dùng dụng cụ chiếu sáng hướng về phía nhau, nhịp tim không khống chế được tăng lên.
Bọn họ tổng cộng có 4 người đến đây, nhưng hiện tại rõ ràng có người thứ năm.
Lúc nãy mọi người cùng nhau hành động, đã quen thuộc hình dáng và vóc người của nhau rồi, cho nên rất nhanh chóng người thứ năm bị phát hiện ra.
Mọi ánh đèn đều dồn lên người vừa tới kia.
Hứa Hòa Diệp thấy rõ người đối diện là ai, ngăn người chơi định xông lên đánh: "Là cô."
Những người khác cũng nhìn rõ người thêm vào là ai, nhịp tim hỗn loạn vẫn chưa kịp bình phục lại, lại đập nhanh hơn nữa: "Sao cô lại ở đây!"
Lẻn vào đội bọn họ để làm gì chứ!
Lẽ nào muốn g·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ ở chỗ này sao?
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận