Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 820: Đồng nhân nhà máy (38) (length: 7834)

Đinh Tư Hàm toàn thân lông tơ đều dựng đứng lên, đầu óc hoàn toàn tê liệt không thể suy nghĩ xem người đến là ai, là địch hay bạn.
Ninh Phồn được người kia đỡ lấy, đối phương cũng không dài dòng, "Đi theo ta."
Ninh Phồn bị kéo đi về phía trước, trong lúc người khiêng một bên cánh tay nàng là Đinh Tư Hàm vô ý thức mở ra trạng thái chiến đấu.
Bọn họ rất nhanh đến khúc quanh, nhưng không có tiếp tục đi.
Trong không khí xuất hiện một vệt sáng.
Đinh Tư Hàm mắt bị ánh sáng chói mắt đến mức nước mắt giàn giụa, nàng trông thấy nó từ trong tay người đàn ông xuất hiện, quét ngang dựng lên... vẽ ra một cái cửa.
Ánh sáng tắt ngấm, bóng tối nuốt chửng mà đến.
Đinh Tư Hàm ngã xuống đất trong một giây cuối cùng, nghe thấy bên ngoài chạy qua tiếng bước chân nặng nề.
Là những đồng nhân kia...
...
...
Đinh Tư Hàm không biết mình hôn mê bao lâu, khi nàng tỉnh lại xung quanh vẫn một màu tối đen, ánh sáng duy nhất đến từ phía bên phải nàng.
Nguồn sáng hắt bóng ba người.
Là Ninh Phồn và Chung Đạt, còn một người... hình như tên là Ngụy Nguyên đao.
"Nàng tỉnh rồi."
Ninh Phồn đùi băng bó mấy vòng, có vẻ như vẫn không thể động, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh của nàng thì quay đầu nhìn.
Chung Đạt cúi đầu ngồi ở vị trí xa hơn, chỉ liếc mắt một cái rồi lại cụp mắt xuống.
Ngụy Nguyên đao đứng dậy đi tới, đỡ nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một bình nước, vỗ nhẹ lưng trấn an, "Đại nạn không c·h·ế·t tất có hậu phúc."
Đinh Tư Hàm rất khát, nàng không từ chối nước của Ngụy Nguyên đao, ừng ực ừng ực uống gần nửa bình.
"Bây giờ chúng ta an toàn sao?"
"Tạm thời an toàn." Ngụy Nguyên đao trả lời: "Không gian này là do Chung tiên sinh tạo ra, đám đồng nhân không tìm được trong thời gian ngắn."
Đinh Tư Hàm nhìn xung quanh, đây có vẻ như là một công trình xây dựng nhà máy...
Làm sao tạo ra được?
À phải rồi... Bọn họ đều có kỹ năng, lợi h·ại thật đó.
Có ba người chơi lão luyện ở bên cạnh, Đinh Tư Hàm từ từ thở phào, "Tôi còn tưởng mình phải c·h·ế·t rồi."
Ngụy Nguyên đao: "Người chỉ c·h·ế·t một lần, nghĩ thoáng một chút."
Đinh Tư Hàm lộ vẻ kinh hãi, cảm ơn nha, ngươi an ủi người đỉnh thật đó.
"Cô cô cô..."
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng này nghe có vẻ rất lớn.
Đinh Tư Hàm vội vàng ôm bụng, hơi xấu hổ nhìn về phía những người khác.
Ninh Phồn lấy ra một ống thuốc ném cho Đinh Tư Hàm, "Dinh dưỡng, có thể bổ sung thể lực."
"Cái này..."
"Ăn đi, cái này không đáng tiền." Thoát khỏi nguy hiểm, Ninh Phồn lại trở lại vẻ ôn hòa thường ngày: "Mà nếu không nhờ có cô đánh thức tôi, giờ này có khi tôi đã c·h·ế·t rồi."
"Ninh Phồn nói đúng, còn mấy tiếng nữa mới hừng đông." Ngụy Nguyên đao tiếp lời: "Đói bụng khó chịu lắm đó."
"Cảm ơn... Cảm ơn."
Đinh Tư Hàm uống dinh dưỡng, có thể cảm giác rõ ràng bụng được lấp đầy nhanh chóng, cảm giác đói bụng cũng biến m·ấ·t.
Chờ Đinh Tư Hàm hồi phục một lát, Ninh Phồn mới hỏi: "Lúc nãy ở trong nhà kho, sao cô tỉnh lại được?"
Vết thương của cô mặc dù đã dùng thuốc, nhưng hiệu quả không được như mong muốn, sau đó không biết tại sao lại ngất đi.
Đinh Tư Hàm cũng không nói rõ được, lúng túng hồi tưởng tình hình lúc đó, "Tôi... Tôi gặp ác mộng... thì tỉnh."
Ngụy Nguyên đao sau khi nghe xong thì phân tích: "Có thể là do cô vốn dĩ không bị thương, mà cô lại uống thuốc vào. Sợ hãi khiến cô gặp ác mộng, lại khiến cô tỉnh táo lại. Thiện hữu thiện báo nha."
Ninh Phồn cũng không nghĩ ra lý do nào tốt hơn, chỉ có thể nói là mình may mắn.
Đinh Tư Hàm đã bộc phát ra ý chí cầu sinh để cứu bọn họ vào thời khắc mấu chốt.
"Người đang làm, trời đang nhìn, có khi đúng là phải tin nhân quả." Ngụy Nguyên đao ngồi xuống một bên, thở dài, "Cũng không biết tôi đã làm nghiệp gì, bị kéo vào cái trò chơi này."
Đinh Tư Hàm: "..."
Ninh Phồn: "..."
Ngụy Nguyên đao ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, "Ninh Phồn, cậu có hối hận vì đã lên huyện Sơn Lộc không?"
Ninh Phồn nhìn xuống cái chân không thể động đậy của mình, "Tôi là người địa phương ở Sơn Lộc, ở đó có rất nhiều bạn bè, người thân mà tôi quen... Cho nên, tôi không hối hận."
Tham gia cứu viện, là quyết định tự nguyện của cô, không hề hối hận.
"Lỡ như..." Ngụy Nguyên đao hít sâu một hơi mới nói tiếp: "Lỡ như c·h·ế·t ở đây thì sao?"
Ninh Phồn: "Có thể đó là số m·ệ·n·h rồi."
"Cũng đúng, người, ai cũng có lúc c·h·ế·t mà." Ngụy Nguyên đao cười, "Không biết cục điều tra có ban cho chúng ta cái huy hiệu anh hùng nào không ha ha ha."
Đinh Tư Hàm lộ vẻ ghen tị, "Mấy người lợi hại quá, nếu tôi cũng lợi hại như các người thì tốt rồi, sẽ không làm liên lụy mấy người."
Ngụy Nguyên đao an ủi cô một câu: "Yên tâm, chỉ cần cô ra được khỏi cái phó bản này, cô chắc chắn sẽ trở nên rất lợi h·ại. Điểm xuất phát của cô với chúng ta đã khác rồi, về sau nói không chừng còn lợi hại hơn chúng ta đó."
Đinh Tư Hàm biết Ngụy Nguyên đao đang an ủi mình, nhưng vẫn siết chặt nắm tay, "Tôi muốn s·ố·n·g."
Ngụy Nguyên đao: "Được, vậy thì chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu này!"
"Vâng!"
Đinh Tư Hàm nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi: "Tài liệu của chúng ta... có phải không còn rồi không?"
Lúc đó mọi người đều vội vàng chạy trốn, làm sao mang theo nhiều tài liệu nặng nề như vậy được? Cho nên đều vô tình bỏ lại.
Ninh Phồn: "Không sao đâu, ban ngày xác của quản lý và thợ sửa chữa đều bị giấu đi rồi, mấy cái xác này chắc cũng tính là tài liệu."
Đinh Tư Hàm giật mình, thảo nào bọn họ ban ngày bàn bạc giấu xác, cứ tưởng là sợ NPC phát hiện...
"Nghỉ ngơi đi, hừng đông lại ra ngoài."
"Chúng ta không đi tìm những người khác sao?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm." Ninh Phồn lắc đầu, "Đêm nay đừng ra ngoài, nghỉ ngơi ngủ một giấc cho khỏe."
Chung Đạt và Ngụy Nguyên đao nói khu xưởng bây giờ cứ đi một đoạn là gặp đồng nhân, chân cô thì đang bị t·h·ư·ơ·n·g, lại không có tài liệu, đi tìm người khác cũng vô ích.
Đinh Tư Hàm ôm mình cuộn tròn lại, thấp giọng thì thào: "Hi vọng mọi người đều bình an..."
...
Ánh sáng mặt trời xua tan đêm tối của khu xưởng, bao phủ toàn bộ nơi này, sáng sớm đã làm khu xưởng yên tĩnh dần trở nên nhộn nhịp.
Mấy bóng người chật vật chui ra từ một cái cửa nhà máy, ai nấy đều bụi bặm đầy người, trông còn thảm hơn cả dân tị nạn.
Những vết bẩn trên quần áo kết lại thành khối như sáp, quần áo thẳng thớm như tượng sáp.
Phong Trường Đình đang cố sức cạy lớp sáp trên cổ tay mình, môi mím lại thành một đường, ai có thể ngờ được những lớp sáp kia lại còn sống... dính vào liền nhanh chóng đông cứng, hơn nữa còn lan rộng ra.
Nếu không nhờ có Chu tiểu thư phản ứng nhanh giúp họ một tay, hiện tại tất cả bọn họ có khi đã biến thành tượng sáp.
Cũng may công đoạn làm việc này mọi người đều hoàn thành.
Tiếp theo cũng chỉ còn công đoạn nung và đổ bê tông nữa thôi.
Hôm nay là ngày thứ sáu...
Ngày mai là ngày bình chọn.
Đêm nay nhất định phải hoàn thành chế tạo đồng nhân, không chỉ là bọn họ, mà còn cả những người khác nữa.
Nhưng mà...
Phong Trường Đình nhớ lại những gì trải qua đêm qua, tình hình không mấy lạc quan, tối nay không biết còn bao nhiêu người phải c·h·ế·t.
"Chu tiểu thư, cô đang làm gì đó?"
Nghe thấy tiếng của Thẩm Thập Cửu, Phong Trường Đình thu hồi suy nghĩ nhìn sang.
Ngân Tô đã đi xa một đoạn, đưa tay ra vẫy với bọn họ, "Đương nhiên là đi ăn cơm rồi ngủ."
—— Hoan nghênh đến với địa ngục của ta —— Các bảo bối nhớ bỏ phiếu cuối tháng nhé ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận