Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1111: Hiện thực quan môn đệ tử (length: 7627)

Vương Văn Hoài đánh giá đôi nam nữ vừa tới, "Hai vị có chuyện gì không?"
Ngân Tô nhìn quanh bốn phía, không gian bên trong bị ngăn cách thành những phòng khác nhau, phần lớn các phòng đều mở cửa, bên trong không có ai.
Nơi này trừ người đàn ông ở quầy, dường như không có ai khác.
"Các ngươi có chuyện gì?"
Ngân Tô thu ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu hắn vài giây, lộ ra chút bất ngờ, "Vương Văn Hoài?"
Vương Văn Hoài trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, khiến vẻ mặt của hắn trông hơi hung ác, nhưng so với vẻ mặt của Khang lão thì có vẻ chẳng đáng gì.
Vương Văn Hoài rất chắc chắn hai người này không phải đến để huấn luyện, ánh mắt cảnh giác hẳn lên: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Ngân Tô cầm lấy một tờ truyền đơn chất lượng thấp trên quầy —— [ Vạn Phúc đặc huấn ban, mở lớp đúng giờ.
Nắm giữ vận mệnh, tự mình làm chủ.
Ưu đãi duy nhất một lần báo danh đầy 15 buổi giảm 80% ] Ngân Tô đưa tờ truyền đơn về phía Vương Văn Hoài, chỉ vào dòng chữ 'giảm 80%' trên tờ truyền đơn rồi cười nói: "Báo danh một khóa."
Lông mày Vương Văn Hoài giật giật, cố gắng nhớ lại xem gần đây mình có đắc tội ai không.
Nhưng từ khi hắn tiếp nhận cơ sở huấn luyện này, hắn đã thay đổi hoàn toàn, sớm đã không làm những chuyện chém giết nữa.
Mà những ồn ào thường ngày, bất quá chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, sao có thể có những nhân vật thoạt nhìn đã biết không đơn giản lại tìm tới cửa như vậy...
Không rõ hai người này có lai lịch gì và mục đích là gì, Vương Văn Hoài cẩn thận từ chối: "Chỗ chúng tôi không có nhiều giáo viên, khóa này học viên đã đủ rồi, hai vị muốn đăng ký có thể để lại thông tin liên lạc, chờ kỳ sau nhập học tôi sẽ báo cho hai vị."
"Không sao, ta không ngại ngươi tự lên lớp cho ta." Ngân Tô nhẹ nhàng đặt tờ truyền đơn xuống, quay đầu nhìn Khang Mại, "Đi đóng cửa lại, hôm nay chúng ta liền làm Vương lão bản trở thành quan môn đệ tử."
". . ." Quan môn đệ tử là dùng như vậy sao?
Khang Mại cũng mặc kệ Ngân Tô muốn làm gì, trực tiếp quay người đóng cửa lại, kể cả cửa cuốn cũng kéo xuống.
Vẻ mặt Vương Văn Hoài biến sắc, bàn tay đặt dưới quầy nhấc lên, nòng súng nhắm vào Ngân Tô, "Đoàng đoàng" hai tiếng súng, nhân lúc Ngân Tô tránh né, chống tay vào quầy hàng rồi nhảy ra ngoài.
Vũ khí trong tay Vương Văn Hoài có vẻ là đồ trong trò chơi — dù sao đạn ở thế giới thực không thể rẽ ngoặt được.
Sau khi đóng cửa xong, Khang Mại quay lại, chắn trước mặt Ngân Tô, chủ động ra vẻ, "Để ta làm cho."
Ngân Tô lui sang một bên, nhường sân khấu lại cho Khang Mại.
...
...
Vương Văn Hoài không phải đối thủ của Khang Mại, cho dù trong tay hắn có không ít đạo cụ trò chơi, cuối cùng còn sử dụng đến kỹ năng thiên phú, vẫn không thể thoát khỏi tay Khang Mại.
Khang Mại mang theo Vương Văn Hoài đã bị đánh cho một trận, đi từ trong phòng ra, ném xuống trước mặt Ngân Tô.
"Đây là đồ tìm được trên người hắn." Khang Mại trong tay còn cầm điện thoại di động và một số vật dụng cá nhân.
Ngân Tô cầm lấy điện thoại di động, điện thoại lóe lên, giao diện dừng ở phần tin nhắn, đã chọn một số liên lạc, nhưng vẫn chưa bấm gọi.
Ngân Tô lướt xem giao diện, phần lớn ghi chú đều là tên học viên của một khóa nào đó thêm vào, tên khác thì không thêm địa danh phía sau thì cũng là tên cửa hàng, hoặc thuần một màu XX sư phụ.
Lịch sử trò chuyện và trong danh bạ điện thoại đều không có thông tin gì liên quan đến cái tên Thẩm Đông Thanh.
Ngân Tô lại mở các ứng dụng khác để xem xét, đều không phát hiện vấn đề gì, đây đúng là điện thoại của một ông chủ cơ sở huấn luyện bình thường, giải đáp những thắc mắc của học viên, sắp xếp thời gian lên lớp, trả lương cho giáo viên huấn luyện,...
Lúc này, Vương Văn Hoài không đánh lại, không trốn được đang nằm bầm dập dưới đất chửi mắng, mắng xong lại không phục hỏi: "Rốt cuộc ta có chỗ nào đắc tội các ngươi?"
Ngân Tô đưa điện thoại di động lại cho Khang Mại, trả lời thắc mắc của Vương Văn Hoài: "Thật sự là không có."
"Đã ta không đắc tội gì các ngươi, vậy các ngươi có ý gì?" Vương Văn Hoài càng phẫn nộ hơn, gân cổ lên đối mặt với Ngân Tô.
Ngân Tô cúi mắt xuống, nhìn Vương Văn Hoài với vẻ mặt không vui không buồn, nhưng giọng điệu có chút hớn hở, "Gây sự đấy, không nhìn ra à?"
Một dấu chấm hỏi lớn từ trên đầu Vương Văn Hoài dâng lên.
Cô ta đang nói cái gì vậy?
Có ai đi gây sự mà lại nói ra hai chữ 'Gây sự' một cách chính đáng như thế không?
"Đi tìm ghế cho giáo viên của chúng ta." Ngân Tô chỉ huy Khang Mại đi tìm ghế, rồi chủ động quay người kéo Vương Văn Hoài dậy, "Nằm dưới đất lạnh lắm."
". . ."
Giọng điệu quan tâm hờ hững không khiến Vương Văn Hoài cảm thấy ấm lòng, mà chỉ thấy rợn cả tóc gáy, người phụ nữ này có chút tà môn...
Khang Mại kéo một cái ghế lại, đặt sau lưng Vương Văn Hoài, Ngân Tô đỡ hắn ngồi xuống ghế, "Yên tâm, ta chỉ là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta hài lòng, ta vui vẻ, có lẽ sẽ không truy cứu nữa."
Vương Văn Hoài đảo mắt một vòng, hình như nghĩ đến cái gì đó, nhưng nhanh chóng đè xuống, lớn tiếng gầm gừ: "Ngươi muốn hỏi thì hỏi thẳng đi, thế này là có ý gì? !"
Thỉnh giáo?
Ha, nàng làm sao có thể mặt dày nói ra hai chữ này.
Ngân Tô cảm thấy Vương Văn Hoài đang cố tình kiếm chuyện, "Ta không phải đã nói báo danh học một khóa rồi sao, là do ngươi không phân tốt xấu, móc vũ khí ra liền động thủ, thế sao còn trách chúng ta được."
Vương Văn Hoài: ". . ."
Xem ra các ngươi chính là kẻ đến không có ý tốt mà!
Ngân Tô cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Thẩm Đông Thanh ngươi có biết không?"
"Không biết."
"Ngươi không cần suy nghĩ đã nói không biết, vậy xem ra là quen biết."
". . ."
Rốt cuộc là ngươi đang hỏi ta, hay là đang kết tội ta?
Bất quá, bọn họ lại tìm đến Thẩm tiểu thư...
Trong lòng Vương Văn Hoài đang lo lắng càng trở nên thấp thỏm không yên, bọn họ tìm Thẩm tiểu thư làm gì? Có phải kẻ thù của Thẩm tiểu thư không? Hay là còn mục tiêu nào lớn hơn?
Vương Văn Hoài trong lòng đầy cảnh giác và nghi ngờ, nhưng khi mở miệng lại nói: "Ta không biết cái Thẩm Đông Thanh mà ngươi nói, có phải các ngươi tìm nhầm người rồi không."
Người phụ nữ đối diện sau khi hắn nói xong liền im lặng nhìn hắn.
Ánh mắt ấy bình tĩnh mà lại kỳ quái, như đang suy tư điều gì đó.
Một lúc sau, Vương Văn Hoài nghe thấy cô ta nói: "À, vậy à, thế thì giết thôi."
"? ? ?"
Không phải...
Cô không nên tiếp tục ép hỏi sao?
Sao lại bỏ qua quá trình, trực tiếp chuyển sang giết người?
"Từ từ... Ta thật sự không biết cái Thẩm Đông Thanh kia, các ngươi không thể vô lý như vậy chứ!" Thấy tên đầu trâu mặt ngựa kia tiến đến gần mình, Vương Văn Hoài hoảng hốt nói: "Giết người là phạm pháp, bên ngoài một con đường là khu náo nhiệt, khắp nơi đều có camera giám sát, các ngươi giết ta rồi, mình cũng chạy không thoát."
Ngân Tô thờ ơ nói: "Cứ ngụy trang thành tai nạn bất ngờ là được, dù sao bây giờ người chết ở khắp nơi, ai có thời gian đi điều tra một ông chủ nhỏ bình thường có bị giết hay không chứ."
Vương Văn Hoài nghĩ đến thế đạo bây giờ, không khỏi thầm chửi mẹ.
Khang Mại bóp lấy cổ Vương Văn Hoài, không khí không thể đi vào, mặt Vương Văn Hoài nhanh chóng đỏ lên, trên cổ dường như truyền đến tiếng răng rắc răng rắc, trên trán nổi gân xanh, mắt cũng dường như muốn bị lồi ra.
Vương Văn Hoài cảm thấy bàn tay này là thật sự muốn giết mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận