Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 603: Ngân Sơn công quán (21) (length: 7619)

Có lẽ là cảm thấy người chơi Ngân Tô này có chút kỳ quái, Hoa Hồng Lê ra ngoài cẩn thận, dù không chất vấn thân phận của nàng nữa, nhưng cũng không nói thêm gì với nàng, rất nhanh liền đi về hướng phòng ăn.
Vu Uẩn nhìn Ngân Tô một chút, môi lúng túng ừm một tiếng, "Tô tiểu thư, cô... Cô tối qua có gặp chuyện gì không?"
Ngân Tô ăn hết miếng sandwich cuối cùng, mang theo thất vọng: "Cô nương xinh đẹp không thích ta lắm thì phải, cũng không chịu đến phòng ta."
Vu Uẩn: "..."
Vậy là chẳng có gì xảy ra cả.
Nhưng đúng lúc này, ở chỗ cửa lớn truyền đến tiếng động, có người đang mở khóa.
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ mặc kimono đen, tuổi hơi lớn đang mở khóa.
Bà ta như thể đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa lớn.
Loại NPC không ở phó bản trong thời gian cố định này, đến thời gian sẽ lại được làm mới ra, nên việc muốn tìm được họ bên ngoài bản đồ là điều dường như rất khó.
Còn trong ký ức của họ, mình đã trải qua một ngày, về nhà nghỉ ngơi.
Ngân Tô không để ý đến Vu Uẩn nữa, vài bước đi về phía cửa chính.
Ngay khi người ngoài cửa định đẩy cửa ra, nàng chủ động kéo cửa, nở nụ cười tươi rói: "Bộ trưởng, buổi sáng tốt lành."
Bộ trưởng rõ ràng cũng bị người này xuất hiện đột ngột làm giật mình, khuôn mặt nhăn nheo run lên, "Ngươi..."
Ngân Tô sợ NPC không biết mình, chủ động giới thiệu: "Ta là Tô lão sư, giáo viên dạy múa mới đến, hôm qua ta đã muốn đến bái phỏng ngài, nhưng bọn họ nói ngài không có ở."
Bộ trưởng: "..."
Khóe môi bộ trưởng giật giật, khiến gương mặt nhăn nhó càng thêm cay nghiệt: "Tô lão sư, cô cứ làm tốt công việc của mình là được, không cần làm những chuyện khác."
"Đó là đương nhiên rồi, đây là trách nhiệm của ta với tư cách giáo viên mà."
"Cô hiểu là tốt."
Bộ trưởng nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt mang tính cảnh cáo một lát, sau đó dời mắt.
Bộ trưởng đi vào bên trong, Ngân Tô nhắm mắt theo đuôi theo sau.
Đi đến đầu bậc thang, Ngân Tô vẫn đi theo, bộ trưởng không nhịn được, quay đầu lại, nghiêm nghị xen lẫn chút bất mãn: "Tô lão sư, cô còn có chuyện gì nữa sao?"
"Không có gì a, tiện đường thôi mà." Ngân Tô mỉm cười, "Ta cũng định xuống lầu."
Bộ trưởng đột ngột chuyển hướng, đi về phía phòng ăn.
"Ài, ta vẫn chưa no, đi ăn chút nữa." Ngân Tô vừa đi theo vừa nói: "Bộ trưởng ăn chưa? Bộ trưởng đến sớm như vậy, chắc là còn chưa ăn, để ta đi lấy bữa sáng giúp ngài nha."
"Không cần phiền Tô lão sư..."
"Không phiền, không phiền." Ngân Tô vội nói: "Phục vụ bộ trưởng là vinh hạnh của ta."
Vừa nói, Ngân Tô đi thẳng đến chỗ lấy thức ăn của phòng bếp, bảo người phụ trách bếp Giáp lấy cho mình một phần sandwich.
Mà những người khác trong phòng ăn, nhìn nàng cùng bộ trưởng đến, mỗi người một vẻ mặt, đều mang theo suy nghĩ riêng.
Đàm Tam Sơn vẫn không biết thân phận người chơi của Ngân Tô, nên anh ta chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn các nàng, một kiểu ánh mắt nhìn NPC điển hình.
Nhưng Hoa Hồng Lê và Vu Uẩn thì phức tạp hơn.
Nàng ở chung với NPC thực sự rất hài hòa...
...
...
Người phụ trách bếp Giáp đặt sandwich vào khay tinh xảo, đưa cho Ngân Tô.
Ngân Tô ngay trước mặt người phụ trách bếp Giáp, móc ra một lọ thuốc, đổ hết vào sandwich, trước sau chỉ mất khoảng hai nhịp thở, động tác lưu loát như đã làm vô số lần.
Nhiều chất lỏng như vậy đổ vào sandwich, nhìn lại không thấy chút khác thường nào.
Sắc mặt của người phụ trách bếp Giáp cũng biến đổi.
Kẻ đầu têu lại cười, dựng ngón tay đặt lên môi, gương mặt xinh đẹp kia nguy hiểm mà tà ác.
Sau đó nàng xoay người, nụ cười trong nháy mắt trở nên dịu dàng, bưng khay đi về phía bộ trưởng: "Bộ trưởng, mời ngài dùng, vừa làm xong."
Bộ trưởng nhíu mày, liếc nhìn vào trong phòng bếp.
Người phụ trách bếp Giáp nào dám đối diện với bộ trưởng, lúc này đang cúi đầu bận rộn, hận không thể tìm chỗ nào để trốn đi.
Quái vật kia không biết đã bỏ thuốc gì vào cho bộ trưởng nữa...
Mặc dù không nhìn thấy đầu bếp, nhưng bộ trưởng cũng không nghi ngờ, có lẽ bà ta nghĩ đầu bếp đang làm việc ở chỗ khuất trong bếp.
Bà ta thu lại ánh mắt âm u, lần nữa nhìn vào chiếc sandwich trên khay Ngân Tô đang cầm, không biết qua bao lâu, cuối cùng bà ta cũng đưa tay nhận lấy khay: "Tô lão sư, nhớ kỹ trách nhiệm của cô, đừng làm chuyện vô ích khác."
Bà ta hơi nhấc khay lên, ngụ ý: "Đặc biệt là những chuyện như thế này."
Ngân Tô gật đầu: "Dạ hiểu, chẳng phải ta mới đến sao, cần phải chào hỏi bộ trưởng cho phải phép mà."
Bộ trưởng cầm khay rời đi, không có ý định dùng bữa trong phòng ăn.
Ngân Tô cũng không để ý, lần này không theo nữa, mà đứng trong phòng ăn vẫy tay với bộ trưởng, "Bộ trưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt!"
Bộ trưởng rất nhanh biến mất ngoài hành lang.
Ngân Tô buông tay xuống, khóe môi cong lên nụ cười, ánh mắt lướt qua những người khác, nàng liền quay đầu nhìn sang, "Nhìn tôi làm gì? Tôi lại đẹp hơn hả?"
Đàm Tam Sơn: "..."
Hoa Hồng Lê × Vu Uẩn: "..."
Nhân viên phục vụ A Tú thong thả đi tới, vừa thấy Ngân Tô ở trong phòng ăn liền quay người bỏ chạy, Ngân Tô mấy bước đuổi theo: "Ngươi chạy đi đâu đấy..."
A Tú càng chạy nhanh hơn.
Ngân Tô đuổi theo A Tú rời đi, trong phòng ăn lại trở nên yên tĩnh.
Vu Uẩn nhìn Đàm Tam Sơn, tối qua bọn họ đã đến phòng anh ta, chỉ phát hiện ly nước vỡ trên sàn, không thấy tung tích của anh ta, cũng không biết tối qua anh ta đã gặp chuyện gì.
Bọn họ từ hôm qua đã ngầm chia phe phái rồi, nên lúc này dù hỏi, đoán chừng đối phương cũng chỉ đáp bằng vẻ mặt lạnh nhạt, tự mình chuốc lấy nhục nhã.
Vu Uẩn dời sự chú ý: "Hoa tỷ, đầu bếp không thấy đâu."
Hoa Hồng Lê khi lấy bữa sáng đã để ý, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người phụ bếp.
Bọn họ ở trong phòng ăn đã lâu như vậy rồi, theo lý thuyết dù đầu bếp có chuyện gì, cũng nên xuất hiện.
Hoa Hồng Lê: "Thải Y nói tối qua cô ta đã khóa các nhân viên ký túc xá rồi, mấy NPC này làm sao ra ngoài được? Đầu bếp mất tích, có liên quan đến cô ta không?"
Cô ta có thể đã xuất hiện ở tầng một trước cả bọn họ.
"Ăn xong cơm ta sẽ đi ký túc xá nhân viên xem sao." Vu Uẩn nói.
"Ta đi cùng cô."
Vu Uẩn vô thức nhìn vào chỗ bị thương của Hoa Hồng Lê tối qua, dường như hơi do dự.
Hoa Hồng Lê: "Không sao đâu, tối qua ta dùng thuốc rồi, đã hồi phục gần như bình thường, sẽ không gây cản trở cho cô."
Vu Uẩn: "Kỹ năng thiên phú của tôi không phải loại công kích, chỉ có thể tự vệ thôi."
Hoa Hồng Lê: "Rõ rồi."
Kỹ năng thiên phú này, có người may mắn có được, nhưng lại là kỹ năng không mấy hữu dụng, cuối cùng cũng không khác gì người chơi bình thường.
...
...
Ở một bên khác, Ngân Tô đuổi theo A Tú rời đi, ở chỗ cầu thang tóm được cô ta.
"Ngươi thấy ta thì chạy làm gì?"
"Không có... Không có." A Tú vội nói: "Tôi chỉ là... Tôi chỉ là phải làm việc. Đúng, tôi phải làm việc!"
"Chuyên nghiệp quá nhỉ? Cơm sáng cũng chưa ăn..." Ngân Tô thả cô ta ra, đưa tay ra hiệu: "Đã vậy, vậy ngươi bận đi."
Đôi mắt A Tú sáng lên, cắm cổ chạy, nhưng cô ta phát hiện Ngân Tô vẫn đi theo phía sau, mặc kệ cô ta chạy nhanh thế nào, nàng đều có thể đuổi kịp, giống như U Linh không tan.
A Tú: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận