Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 518: Hiện thực đừng nghĩ vượt ngục (length: 7873)

Vương Chí Tường không cho phép Quách Trường Trạch rút lui yêu cầu, bọn họ mặc dù là tầng lớp dưới chót nhất trong đám người kia, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Dù vậy hắn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cáo tình hình trước.
Nhưng lúc này mới phát hiện điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
Vương Chí Tường vẫn quyết định tiến lên phía trước xem thử, Quách Trường Trạch một người mới, không có cách nào trái mệnh lệnh, chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Bọn họ đại khái đi đến vị trí bên trong thôn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Một người thôn dân từ chỗ góc cua chạy đến, thấy bọn họ, mặt mày hớn hở: "Là có người báo cảnh sát sao? Các anh tới nhanh quá vậy!!"
Vương Chí Tường liếc nhìn Quách Trường Trạch, ý bảo hắn tùy cơ ứng biến: "Đồng hương, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hả?" Thôn dân nghi hoặc: "Các anh không biết sao? Trên cột sóng bên kia có rất nhiều vật kỳ quái! ! Điện thoại của chúng tôi đều không có tín hiệu, tôi đang định chạy ra khỏi thôn gọi người..."
"Vật kỳ quái?"
Đáy mắt thôn dân lộ ra một tia hoảng sợ: "Đúng vậy, rất nhiều dây leo, đều quấn cả vào cột sóng. Quái lạ quá, trước đó còn không thấy đâu."
"! ! !"
"Các anh không có đụng vào mấy thứ thực vật kia chứ?"
"Đâu dám chứ, trước đó chẳng phải có tin nhắn nhắc, nói không được tùy tiện đến gần thực vật sao? Mấy cái thực vật đó kỳ lạ như vậy, chúng tôi không dám chạm vào."
"Vậy những người dân khác đâu?"
"Đều ở bên kia cả, trưởng thôn bọn họ cũng đều ở đó."
Đây là mọi người đều chạy đến xem náo nhiệt.
Hiện giờ trong thôn không có tín hiệu, bọn họ nhất định phải ra khỏi thôn mới có thể báo cáo tin tức này.
Cho nên Vương Chí Tường cuối cùng bảo Quách Trường Trạch ra thôn, còn hắn thì cùng thôn dân đi xem tình hình trước.
"Ở bên kia." Thôn dân vội vàng dẫn đường: "Đáng sợ lắm. . ."
. .
. . .
Sở chỉ huy lâm thời.
Giang Kỳ xử lý xong công việc khẩn yếu trong tay, đưa tay xoa nhẹ giữa mày để xua đi mệt mỏi.
Tình hình ở Vân Linh sơn trước mắt đang chuyển biến tốt đẹp, các loại thực vật đều đã bình tĩnh trở lại.
Nhưng tình hình ở tường cao thì không khả quan cho lắm...
Đúng như dự đoán của những người chơi trên diễn đàn, một bộ phận tường cao đã sập, mà việc sửa chữa tường cao cần tài liệu.
Trong tình hình tài nguyên khan hiếm, đây là một chuyện rất phiền toái.
Giang Kỳ: "Đã tìm được hai kẻ ký sinh chạy trốn kia chưa?"
"Chỉ tìm thấy hai bộ t·h·i thể." Đồng sự bên cạnh trả lời: "Bọn chúng đều đã chuyển sang ký sinh chủ khác."
Địa điểm tìm thấy t·h·i thể không có giám sát, cho nên bọn họ không cách nào x·á·c định được chúng đã gặp ai.
Hiện tại chúng đang mang bộ dạng của ai?
Sau này có tiếp tục thay đổi chỗ khác không?
"Người chơi bên kia có tin tức gì không?"
"Trước mắt thì không có."
Kẻ ký sinh là một mối đe dọa rất lớn, nếu chúng trà trộn vào các thành phố của loài người, sẽ gây ra tổn thương cực lớn cho người bình thường.
Tốc độ ký sinh của chúng quá nhanh.
"Giang ca, có tin tức!" Hạ Nhiên hấp tấp chạy vào, "Vừa rồi tổng bộ nhận được một tin, có một thôn đã hoàn toàn m·ấ·t liên lạc."
Hạ Nhiên mở bản đồ ra, lấy Vân Linh sơn làm trung tâm, rất nhanh xác định vị trí: "Chỗ này, thôn Đại Trúc. Các cán bộ thôn Đại Trúc không hồi âm tin nhắn trong nhóm làm việc, người ở bên trên không liên lạc được với họ, những người khác trong thôn cũng đang ở trong trạng thái m·ấ·t liên lạc, nên mới thông báo người đến kiểm tra, kết quả người đi thăm dò giờ cũng không liên lạc được."
"A Quỳ vẫn còn ở đây, cậu dẫn hai người, bảo A Quỳ đưa thẳng cậu đến đó."
"Rõ."
Hạ Nhiên lập tức đi tìm A Quỳ có kỹ năng truyền tống, tiến về thôn Đại Trúc.
. . .
. . .
Thị trấn Lan Giang.
Ngân Tô ngồi ở ban công tắm mình trong ánh nắng ban mai, tay cầm một tách cà phê, nhàn nhã vô cùng.
Sau lưng —— Đại Lăng ôm Tiểu Hùng ngồi xổm ở trên ghế salon.
Nhìn mấy lọn tóc quái cùng tượng thạch cao bay loạn, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng tới, rồi lại thỉnh thoảng lui.
Một giây sau, một chùm tóc vươn đến chỗ nàng, Đại Lăng "ba" một tiếng liền ném xuống đất.
Nàng túm lấy lọn tóc đang đè lên người kia, cắn lên đó.
Ngân Tô hoàn toàn không để ý đến chuyện đang xảy ra phía sau, dù sao có quái vật phụ trách dọn dẹp, bọn họ thích lăn qua lăn lại thế nào cũng được.
Ngân Tô nhìn về phía chân trời rạng đông: "Hôm nay quả là một ngày đẹp trời."
Ngân Tô uống xong cà phê, chuẩn bị đến trường.
Mấy ngày nay nàng liên tục ở bên ngoài, không có thời gian đến trường, cũng may có cục điều tra có thể trực tiếp xin nghỉ giúp, nên ngược lại cũng không cần lo lắng lắm.
Ngân Tô cả một ngày đều ở trường, không đi đâu cả.
Hai ngày sau, Ngân Tô trải qua rất yên bình, nàng không nhìn điện thoại, cũng không nghe người khác bàn tán, mỗi ngày ngoài lên lớp ra thì về nhà ngủ.
Cuộc sống cứ như hai điểm tạo thành một đường thẳng, khiến Ngân Tô có cảm giác như trở về với thế giới bình thường.
Thế nhưng mà...
Thế giới này vẫn đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Không ai biết được sự yên tĩnh này còn có thể duy trì được bao lâu nữa.
Ngân Tô ăn cơm xong, về đến nhà, xách Đại Lăng đang ngồi xổm trên ghế salon lên bàn trà, nàng nằm xuống.
"Tỷ tỷ, tỷ mệt lắm không?" Đại Lăng cũng không chuyển ổ, cứ ngồi xổm ở trên bàn trà tò mò nhìn nàng.
Ngân Tô đặt mu bàn tay lên mắt, giọng lười biếng: "Sao thế, lại cảm thấy bản thân ngứa ngáy hả?"
Tóc quái lặng lẽ xuất hiện sau đầu Đại Lăng, nhếch lên một sợi, bất cứ lúc nào cũng có thể vung ra.
Nó nói căn nhà này do nó quản cơ mà!
"Tỷ tỷ nói gì thế." Đại Lăng ngoan ngoãn vô cùng: "Ta là đang quan tâm tỷ tỷ đó chứ."
Đại Lăng: "Không phải tỷ tỷ nói muốn ta bảo vệ tỷ sao? Vì sao lại không mang ta ra ngoài vậy?"
Cái đầu phát quái cứ quanh quẩn ở nhà, nàng thử đủ kiểu biện pháp vượt ngục, căn bản không thể ra ngoài được.
Ghét chết đi được!
"Ta đột nhiên mang theo một đứa bé lớn như ngươi ra ngoài, sẽ bị tóm lại."
"Vì sao?"
"Bắt cóc trẻ con."
". . ."
Đại Lăng bĩu môi, một lúc sau nàng nghĩ ra một ý hay: "Ta có thể thu nhỏ lại, giống như Tiểu Hùng, tỷ tỷ có thể mang ta theo."
Vừa nói Đại Lăng liền biểu diễn ngay cho Ngân Tô xem.
Cơ thể nàng bắt đầu mờ đi, mấy giây sau, một con Tiểu Hùng màu hồng xuất hiện trên bàn trà.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, ta nhỏ như vậy nè." Giọng của Đại Lăng vang lên từ trong con gấu nhỏ.
Ngân Tô đưa tay nhặt con Tiểu Hùng lên, cẩn thận nhéo nhéo thân thể con Tiểu Hùng, Đại Lăng cười khanh khách, dường như rất ngứa khi bị Ngân Tô nhéo.
Con Tiểu Hùng chỉ cỡ bàn tay thật sự rất dễ mang theo.
Kỳ thật ngoài cách này ra, cũng có thể sử dụng kỹ năng triệu hồi để thu nàng lại, cần thì gọi ra.
Tóc quái nói có một nơi giống như phòng tối, nếu như nàng không cho nó ra ngoài, nó sẽ ở đó chờ.
Nhưng Ngân Tô rất ít khi thu hồi tóc quái.
Tóc quái ẩn trong tóc của nàng không gây ra chút cảm giác gì, lại có thể giám sát, phòng ngự và tấn công, là một con quái vật rất hữu dụng.
Cho nên nàng không ngại việc nó chiếm chỗ trong tóc của mình.
"Sao ngươi không biến thành cái này cho ta xem sớm hơn."
"Tại tỷ tỷ không hỏi mà." Tiểu Hùng dùng tay đẩy tay Ngân Tô, muốn rút mình ra.
Ngân Tô thả nàng trở lại trên bàn trà, Tiểu Hùng biến về hình dạng một cô bé, rất chỉn chu sửa sang lại tóc và váy áo.
Ngân Tô: "Ngươi đừng hòng vượt ngục, cũng đừng nghĩ phản kháng ta, lần sau ta sẽ mang theo ngươi."
Động tác của Đại Lăng khựng lại, ánh mắt gian xảo liếc lên trần nhà.
Đáng c·h·ế·t!
Sao nó đi tố cáo rồi! !
Bọn nó rõ ràng là đồng loại! !
Đại Lăng biết co được giãn được, hiểu rõ tình cảnh của mình, lập tức bày ra bộ mặt ủy khuất: "Tỷ tỷ, ta chỉ là hiếu kỳ với bên ngoài thôi, chứ không hề có ý định vượt ngục."
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận