Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 255: Hiện thực rác rưởi thu về (length: 7884)

Sức chiến đấu của dân làng rất yếu, Ngân Tô đánh họ còn dễ hơn đánh chuột đất, rất nhanh trên mặt đất đã la liệt một đám người nằm thẳng cẳng.
Dân làng vây công Ngân Tô cũng không nhiều, phần lớn đã chạy vào trong nhà lầu, rất nhanh bên trong nhà lầu truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng la hét.
Ngân Tô giải quyết đám dân làng vây quanh mình, rồi đi về phía nhà lầu, đuổi kịp những dân làng phía sau và đánh ngất họ.
Nhưng phần lớn dân làng đã vào bên trong nhà lầu rồi.
Ngân Tô vừa tới cửa, con quái tóc vẫn luôn giả vờ không tồn tại đột nhiên chui ra từ tóc nàng, mấy lọn tóc vươn dài ra, kéo về phía bên hông nhà lầu.
" ! !"
Má! !
Ngân Tô vội vàng túm lấy mấy lọn tóc kia, kéo nó trở lại.
Quái tóc khó hiểu duỗi ra một chùm tóc, tạo thành dấu chấm hỏi trước mặt Ngân Tô.
" ...Đây là phần ăn của huynh đệ ngươi, không được ăn!"
Quái tóc xẹt xẹt tạo thành một chuỗi dấu chấm hỏi trước mặt Ngân Tô, còn tức giận gầm lên: "Ta lấy đâu ra huynh đệ? Dựa vào cái gì nó ăn được, mà ta thì không? Ngươi bất công!!"
Ngân Tô cười lạnh một tiếng: "Vì nó không ăn, ta với ngươi đều hết."
Quái tóc: "? ? ?" Còn có cái gì có thể ngăn ngươi lại? Lúc không cho ta ăn, không phải ngươi cứng đầu lắm sao?
Ngân Tô nhìn về phía nơi vừa rồi tóc hay muốn đi, dần dần hưng phấn: "Ở bên kia phải không?"
Quái tóc: "..."
. .
. . .
Ngân Tô vòng ra sau nhà lầu, ánh trăng không chiếu tới được, trong bóng tối dường như ẩn giấu thứ gì đáng sợ, gió thổi qua cũng mang theo hơi lạnh lẽo.
Ánh mắt Ngân Tô đảo qua những thứ lộn xộn vứt bừa bãi, cuối cùng dừng lại trên một cái giếng nước.
Nàng vừa định đi qua đó thì đột nhiên "soạt" một tiếng, một người từ trên lầu rơi xuống, đập ngay trước mặt nàng.
Tứ chi tiếp đất, mặt tiếp xúc thân mật với đất.
Ngân Tô nhìn mà thấy đau cả răng.
Phùng Phi Phi chật vật bò dậy từ dưới đất, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Ngân Tô, vô thức hét lớn một tiếng: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Nhìn ngươi..." Ngân Tô nhìn lên trên lầu: "Nhảy lầu à?"
"..." Phùng Phi Phi bị ném mặt xuống đất trước mặt Ngân Tô, cao giọng để che giấu bối rối: "Không thấy chúng ta bị đám dân làng bị ô nhiễm vây công à? Ngươi không giúp đỡ, đứng đây xem náo nhiệt cái gì!"
Ngân Tô ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết mình là náo nhiệt à."
Phùng Phi Phi: "..."
Mặt Phùng Phi Phi đỏ bừng như gan heo, vừa định mở miệng thì phía sau chợt vang lên tiếng nước nhỏ nhẹ "tõm".
Một giây sau, thân thể hắn bị một lực kéo mạnh, bay về phía sau.
"Soạt ——"
Toàn thân Phùng Phi Phi rơi xuống giếng nước.
Giếng nước không rộng, Phùng Phi Phi rơi xuống bị kẹt mấy lần, nhưng lực kia vẫn cố kéo hắn xuống dưới, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Nước giếng lạnh lẽo tràn vào mũi miệng hắn, thân thể chẳng hiểu sao trở nên nặng trĩu, cảm giác nghẹt thở xộc tới.
Không đúng...
Hình như có gì đó không đúng, Phùng Phi Phi lại nghĩ không ra, đầu óc giống như bị nước tràn vào, nặng nề lạnh buốt, hắn thậm chí không nhớ mình phải giãy dụa, chỉ có thể mặc cho thân thể chìm xuống.
Hắn chỉ cảm thấy mình cứ chìm xuống... Chìm xuống...
Dòng nước lạnh lẽo từ miệng mũi tràn vào cơ thể, hắn hoàn toàn không thể thở nổi nữa.
Lúc Phùng Phi Phi cảm thấy mình sắp bị chết đuối thì cơ thể nặng nề đột ngột nhẹ đi, trước mắt lại xuất hiện ánh sáng.
Sau đó, hắn phát hiện mình đang nằm ướt sũng trên mặt đất, hai tay bóp cổ mình một cách vô thức.
"..."
Đó là năng lực của con quái vật kia, hắn căn bản không hề rơi xuống giếng nước... Cảm giác ngạt thở vừa rồi, cũng do chính hắn tự tạo ra.
Phùng Phi Phi nhìn xung quanh, nhìn thấy cô gái không xa, và con quái vật bị cô đè xuống đất, trông vô cùng thảm hại... Một giây sau, con quái vật biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Cô gái quay đầu lại, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên đôi mày của cô, làm cho cô thêm vài phần lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại dịu dàng: "Giờ làm sao đây, lại bị ngươi chướng mắt cứu được rồi, đây chẳng phải là làm ô uế ngươi sao? Hay là ngươi tự sát đi? Như vậy vẫn còn giữ được thân trong sạch."
"..."
Dù không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng đôi mắt lạnh lùng kia vẫn khiến người ta có chút sợ hãi.
Lúc này Phùng Phi Phi mới bắt đầu thấy sợ, quái vật trong tay cô không có nửa điểm sức phản kháng...
Trước đó mình đã đắc tội cô như vậy, cô sẽ không trả thù mình chứ?
Đúng lúc Phùng Phi Phi lo lắng sẽ bị trả thù thì Quý đội và Trương Phàm đến.
Trương Phàm: "Thiện tiểu thư, quái vật đâu?"
Ngân Tô thu tầm mắt lại, chậm rãi đáp: "Bị ta xử lý rồi."
Bọn họ nhìn quanh, xác đâu? Ngay cả tàn tích cũng không có?
Có người chơi có kỹ năng thiên phú làm được việc này, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều, từ Phùng Phi Phi nhận được thông tin xác thực là quái vật đã chết rồi, liền kết thúc chuyện này.
. . .
. . .
Phùng Phi Phi được người đỡ dậy, Trương Phàm nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn: "Phùng Phi Phi, vừa rồi sao ngươi không nghe theo mệnh lệnh?"
Phùng Phi Phi giải thích: "Vừa nãy đánh nhau với dân làng, tai của tôi bị ù, tôi không nghe thấy."
"Cậu cứ chờ bị xử lý đi!" Trương Phàm hoàn toàn không tin Phùng Phi Phi, vẻ mặt cạn lời.
"Tai của tôi thực sự bị ù mà."
Nhưng không ai nghe Phùng Phi Phi giải thích cả.
Bọn họ bắt đầu thu dọn hiện trường, tìm thấy đứa trẻ bị mất tích trong bụi cỏ cách ngôi nhà này không xa, không hiểu sao lại bất tỉnh, trên người có nhiều vết trầy da, giống như bị người đè xuống đất ma sát.
Trên người cũng bị ô nhiễm, mà còn nghiêm trọng hơn những người khác một chút...
Chắc quái vật ở bên đứa trẻ này lâu nhất, cố ý lây nhiễm cho cậu bé.
Chỉ là vì sao cậu bé lại ở trong bụi cỏ?
Ngân Tô khoanh tay sau lưng, nhìn chỗ này chỗ kia, giả vờ như không biết gì.
Con quái vật kia ép đứa trẻ uy hiếp nàng, nên nàng mới phải cùng nhau ra tay... Dù sao bị thương còn tốt hơn là bỏ mạng chứ?
Bọn họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ này.
Ngân Tô thì nói là chưa từng thấy đứa trẻ, lúc đó chỉ nhìn thấy con quái vật, bọn họ cũng chỉ có thể suy diễn dựa trên quái vật thôi.
Về phần những người dân bị lây nhiễm khác, phải dùng đạo cụ thanh trừ ô nhiễm mới dám thả bọn họ ra.
Nhưng mà khi nhìn thấy những dân làng đã bất tỉnh bên ngoài thì bọn họ có chút mờ mịt.
"Thiện tiểu thư, đây... Là cô làm sao?"
"Ừm."
Đổng Hưng Nghiệp: "Làm thế nào mà được vậy?"
Lúc trước hắn dùng bình xịt chuyên dụng cũng không có tác dụng, dùng tay đánh ngất xỉu càng không được...
Ngân Tô giơ tay lên làm động tác đánh: "Thì đánh cho bất tỉnh thôi."
"..."
Đây chính là chênh lệch giữa người chơi cao cấp với bọn họ sao?
Bọn họ đánh kiểu gì cũng không ngất?
Mấy người dân trong phòng kia, vẫn chỉ bị bọn họ nhốt lại mà thôi.
Dân làng đã bị ô nhiễm, cho dù quái vật chết đi, họ cũng không thể lập tức khôi phục bình thường. Chỉ là mất đi sự chỉ huy của quái vật thì sẽ không cố tấn công bọn họ nữa.
May mà lần này quái vật mới chỉ thúc đẩy được chừng trăm dân làng, nếu chậm thêm vài ngày, e rằng toàn bộ dân làng trong thôn đều sẽ bị nó khống chế mất.
Lúc đội 23 kết thúc công việc thì Ngân Tô đứng bên ngoài nhìn.
Quý đội cầm một chai nước đến, đưa cho nàng: "Tối nay vất vả cho Thiện tiểu thư rồi."
Ngân Tô lịch sự nhận lấy nước, nhưng cũng không khách khí: "Làm việc lấy tiền, không có gì vất vả." Vả lại, ta là đến để thu hồi rác rưởi tái chế lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận