Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 506: Tỏ tình Quý (66) (length: 7832)

Tôn Tâm Di bóp lấy cổ Hoắc Lâm, kéo hắn về phía mình: "Nếu ngươi không thích ta, vậy thì đi chết đi!"
Ngân Tô: "..." Oa!
Tôn Tâm Di động thủ với Hoắc Lâm, trước sau cũng chỉ có một giây.
Theo lý thuyết, Hoắc Lâm không dễ dàng bị giết chết như vậy, nhưng hắn bị Tôn Tâm Di bắt lấy, vậy mà nửa điểm sức phản kháng cũng không có.
Tôn Tâm Di ôm Hoắc Lâm không thể động đậy, thân thể hắn giống như bị nàng hấp thu, đang chậm rãi dung nhập vào trong thân thể nàng.
Tôn Tâm Di vuốt ve cái đầu Hoắc Lâm còn chưa biến mất, đáy mắt vẫn như cũ thâm tình: "Hoắc Lâm, ngươi đồng ý ở bên ta, như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."
Con ngươi Hoắc Lâm trợn tròn, nhưng hắn đã không thể phát ra được âm thanh nào, cả người bị lôi kéo vào trong thân thể Tôn Tâm Di.
Tôn Tâm Di làm xong những việc này, nhìn về phía Ngân Tô: "Ngươi muốn giết Trình Diệu Dương?"
Ngân Tô không hề kinh ngạc và khẩn trương vì sự biến đổi của Tôn Tâm Di, vẫn trấn định như cũ ngồi trên ghế, cong môi cười lên, "Chuyện rõ ràng như thế."
"Ta có thể giúp ngươi."
"Giúp ta?" Ngân Tô khẽ cười một tiếng: "Phải nói là ta giúp ngươi thì đúng hơn bạn bè, ngươi có thể giết chết Trình Diệu Dương sao? Người bị hắn khốn ở đây là ngươi, không phải ta."
"..."
Gương mặt thanh tú của Tôn Tâm Di hơi vặn vẹo một chút, "Ta thật sự rất chán ghét ngươi, chính ngươi đã khiến Hoắc Lâm tỉnh táo lại, bằng không thì hắn hiện tại vẫn là Hoắc Lâm yêu ta, là Hoắc Lâm thuộc về ta."
Ngân Tô nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Hoắc Lâm với Trình Diệu Dương ai đẹp trai hơn?"
"Cái gì?" Tôn Tâm Di nhíu mày, lát sau như thể hiểu được ý nghĩa của câu nói: "Ngươi cho rằng ta thích Hoắc Lâm vì vẻ bề ngoài à?"
Ngân Tô hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
"Ta mới không có nông cạn như vậy!" Tôn Tâm Di tức giận nói: "Tình yêu ta dành cho Hoắc Lâm, căn bản không phải thứ ngươi có thể hiểu được."
"Ừ, ta thực sự không hiểu được." Ngân Tô tán đồng gật đầu, lời nói của nàng chuyển hướng, quay trở lại vấn đề vừa rồi: "Cho nên, ngươi muốn giết ta?"
"..."
Ngân Tô giúp nàng trả lời: "Không, ngươi sẽ không giết ta, nếu không thì bây giờ ngươi cũng sẽ không nói chuyện với ta."
"..." Đáng ghét hơn cả nàng!
Tôn Tâm Di giận dữ trừng mắt nhìn Ngân Tô một cái, cầm lấy chiếc bút rơi trên mặt đất, viết tên của nàng lên tấm bảng gỗ, và viết một câu tiếp theo ở bên cạnh.
Đợi nàng viết xong chữ cuối cùng, nàng đưa tay cắt một đường, máu chảy ra, nhỏ lên tấm bảng gỗ.
Tấm bảng gỗ rất nhanh hấp thụ vết máu, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Tôn Tâm Di ném tấm bảng gỗ cho Ngân Tô.
"Nó sẽ giúp ngươi."
Ngân Tô tiếp lấy tấm bảng gỗ, xoay mặt chính lại.
【 Trình Diệu Dương Tôn Tâm Di 】 【 ta hy vọng hắn biến mất. 】 ...
...
Bên ngoài phòng nghỉ của nhân viên an ninh, lớp sương mù đen đặc như mực cuồn cuộn, thỉnh thoảng có một đám sương mù dày đặc đánh về phía phòng nghỉ.
Bọn chúng đang tìm kiếm kẽ hở để xâm nhập vào.
Đáng tiếc, phòng nghỉ của nhân viên an ninh giống như một chiếc thùng sắt kín mít, không có bất kỳ chỗ nào có thể xâm nhập được.
"Két két ——"
Đám hắc vụ lăn lộn nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ mở, tất cả sương mù dày đặc ào ạt lao về phía cửa.
Nhưng một giây sau, hắc vụ dừng lại.
Nữ sinh đứng ở ngoài cửa phòng nghỉ, cầm trong tay một tấm bảng gỗ, trên bảng gỗ viết hai cái tên Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương.
"Trình Diệu Dương, ngươi không muốn ở cùng Tôn Tâm Di sao?"
Từng đám hắc vụ lao về phía Ngân Tô, cố gắng cướp lấy tấm bảng gỗ trên tay nàng.
"Ngươi đừng lại đây, bằng không thì ta sẽ bẻ gãy nó." Ngân Tô tránh né sự tấn công của hắc vụ, làm ra động tác dọa dẫm.
Một đám hắc vụ phanh gấp, dừng lại ở vị trí cách Ngân Tô nửa mét.
Nó giật giụa tứ phía, giống như một người đang giãy dụa.
"Nó coi như một thể thống nhất, hễ mất một phần sẽ mất hết tất cả." Ngân Tô tiếp tục nói: "Ngươi có thể thử xem, xem là động tác của ta nhanh hay động tác của ngươi nhanh."
Hắc vụ trào lên một lát, dần dần hình thành hình dáng con người.
Trong hình dáng nhân hình đó, bước ra một nam sinh mặc đồng phục.
Nam sinh không mập, dáng vẻ có thể coi là tuấn lãng, nếu như không nhìn vẻ mặt âm u của hắn, thì đây chính là một học sinh cấp ba sáng sủa đẹp trai.
"Đưa cho ta." Giọng của Trình Diệu Dương không phù hợp với dáng vẻ của hắn lúc này, chín chắn hơn rất nhiều, là giọng đàn ông trưởng thành.
Ngân Tô không ôm chặt tấm bảng gỗ, ngược lại trông có vẻ không quan tâm, tùy ý đưa nó ra ngoài: "Ngươi đến mà lấy đi."
Tay nàng chỉ đè lên dòng chữ dưới cùng của tấm bảng gỗ.
Vì vậy, Trình Diệu Dương chỉ có thể nhìn thấy tên của hắn và Tôn Tâm Di, không nhìn thấy câu nói kia.
Trình Diệu Dương lúc này ngược lại không vội, "Tâm Di đâu? Ngươi đưa cô ấy đi đâu rồi?"
Ngân Tô lắc lắc tấm bảng gỗ trong tay: "Ngươi nghĩ là ai đã viết nó cho ta vậy?"
"Vì sao Tâm Di không ra gặp ta?"
"Ngươi có muốn hay không?" Ngân Tô lại bắt đầu tách ra: "Không quan tâm ta thì coi như tách ra nha."
Tấm bảng gỗ ghi tên không còn kiên cố nữa, nó trở nên yếu ớt.
Ngân Tô đã làm tấm bảng gỗ cong ra một đường, cũng không đè mạnh lên nó, chỉ cần dùng chút sức thôi, là sẽ gãy.
Đối diện, nữ sinh tỉnh táo ung dung, không hề tỏ vẻ cảm xúc gì khi đối mặt với hắn.
Điều này khiến Trình Diệu Dương không đoán được ý định của nàng, lại càng không thể quan sát được thứ mình muốn từ trên mặt nàng.
Trình Diệu Dương có vẻ như không dám đánh cược nữa, hắn bước chân tiến lên hai bước, đưa tay ra lấy.
Hắn cảnh giác Ngân Tô sẽ làm gì, nhưng khi hắn cầm được tấm bảng gỗ, lùi lại...
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Nàng đang có ý đồ gì?
Trình Diệu Dương cúi đầu xem tấm bảng gỗ trong tay, còn chưa kịp thấy rõ nội dung bên trên, đầu ngón tay bỗng nhiên nhói lên.
Tơ mỏng màu đen xuyên vào trong ngón tay hắn, loáng một cái đã lan ra một mảng bóng tối lớn.
Cũng lúc này, Trình Diệu Dương thấy rõ chữ trên tấm bảng gỗ ——【 ta hy vọng hắn biến mất 】. Khi Trình Diệu Dương nhìn thấy những chữ đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn bỏ mặc cả những tơ mỏng, gắt gao trừng mắt nhìn vào dòng chữ trên tấm bảng gỗ.
"Ngươi đừng nghĩ là Tôn Tâm Di viết lời yêu thương gì cho ngươi nha." Ngân Tô nhịn không được cười: "Sao ngươi lại ngây thơ như vậy, nàng hận ngươi đến tận xương tủy đó."
Từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Thân thể Trình Diệu Dương tan rã, từ từ biến thành hắc vụ, vô số âm thanh từ bốn phương tám hướng dội tới: "Là ngươi, là ngươi đã phá hủy tất cả!"
Ngân Tô vỗ tay.
Trong hắc vụ, vô số cái đầu quái dị điên cuồng dài ra, xuyên thủng hắc vụ, trong nháy mắt mọc thành một cây đại thụ khổng lồ che trời.
Hắc vụ như là những Tà Linh bị đóng đinh vào trong đại thụ.
Một nhúm tóc trồi lên từ mặt đất, đâm xuyên bàn tay còn chưa hóa thành hắc vụ đang cầm tấm bảng gỗ của Trình Diệu Dương.
Tấm bảng gỗ vỡ vụn.
Trình Diệu Dương có vẻ như đã bị chọc giận, hắc vụ bao trùm cái đầu lao tới.
Ngân Tô nghiêng trái nghiêng phải cổ, rút ra ống thép, bước về phía hắc vụ.
Trình Diệu Dương đã vỡ vụn vì tấm bảng gỗ, rõ ràng không khó đối phó như trước kia, quái vật tóc từng ngụm từng ngụm nuốt chửng thân thể hắn.
Ngân Tô dùng ống thép gây ra tổn thương cho Trình Diệu Dương, hắn cũng không thể ngay lập tức khôi phục được, cho nên hắn nhất định phải rút vào đám hắc vụ đang khuếch tán ở những nơi khác của trại huấn luyện, để bổ sung lại lực lượng đã mất của mình.
Khi hắc vụ biến mất, các công trình của trại huấn luyện cũng biến mất.
Bắt đầu từ phía ngoài, bọn chúng từ trong bóng tối hiện ra, rồi dần dần biến mất trong màn sương mù trắng xóa.
Toàn bộ trại huấn luyện đều được tạo ra từ lực lượng của Trình Diệu Dương.
Bảo Bảo ném phiếu tháng ~(van cầu)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận