Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 91: Ricoh trung học (44) (length: 7812)

Ngân Tô chào hỏi xong, liền đứng ở một bên nói chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng còn giúp bọn họ làm việc, bầu không khí hòa hợp không nói lên lời.
Hồng Bằng chỉ cảm thấy quỷ dị, hắn nhìn nửa ngày, chần chờ nói: "Nàng đến nhà ăn làm từ thiện sao? Những nhân viên nhà ăn này... có thể nhận nhiệm vụ gì à?"
"Hai NPC kia không thấy." Trần Phong nói: "Bọn họ vào bên trong rồi."
Lực chú ý của Hồng Bằng đều đặt ở trên người Ngân Tô, không để ý hai NPC kia. Lúc này Trần Phong nhắc nhở, hắn nhìn qua bên kia, quả nhiên hai người kia không có ở đó.
Hồng Bằng càng ngơ ngác, xem không hiểu hành động của Ngân Tô, xin Trần Phong giải thích: "Trần ca... nàng đang làm gì vậy?"
"..." Trần Phong cũng không hiểu rõ, trả lời không được câu hỏi này.
Trần Phong cùng Hồng Bằng ở bên ngoài quan sát một lúc, cũng không chờ quá lâu đã thấy hai học sinh NPC từ trong phòng ăn đi ra.
Ngân Tô hấp dẫn sự chú ý của các nhân viên kia, hai học sinh NPC thừa cơ từ bên trong chạy ra.
Trần Phong và Hồng Bằng trốn vào chỗ tối, không chạm mặt các nàng.
Đợi các nàng đi xa, hai người từ chỗ tối đi ra, vừa hay đụng phải Ngân Tô từ bên trong đi ra.
Bị người chơi bắt gặp, cô gái với khuôn mặt xinh đẹp không hề hoảng hốt vì bị phát hiện bí mật, mà lại lộ ra vẻ kỳ quái: "Mấy người không đi tìm manh mối, ở đây làm gì? Đói bụng sao?"
Trần Phong không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Ngươi ở đây làm gì?"
Đối phương hỏi thẳng, Ngân Tô khóe môi nhếch lên, cũng trả lời thẳng thắn: "Hạ độc."
Hồng Bằng: "???"
Các người một người hỏi, một người dám đáp à?
...
...
Trần Phong tưởng Ngân Tô nói đùa, không muốn để bọn họ biết nàng đang làm gì. Ai ngờ đến giờ ăn tối, nàng lại bưng bàn ăn ung dung ngồi đối diện bọn họ.
Cô gái ngồi đối diện nhìn bọn họ cười, ngữ điệu chậm rãi: "Ta khuyên các ngươi không nên ăn."
Tống A Manh vừa chuẩn bị ăn gì đó: "..."
Mấy ngày nay Ngân Tô vốn không cùng bọn họ ăn cơm, lúc này đột nhiên ngồi lại còn nói một câu như vậy...
Tống A Manh vô thức buông đũa trong tay xuống.
Vu Uẩn ngồi ở bàn khác cũng nghe thấy Ngân Tô, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đáy mắt thoáng qua chút nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Trần Phong vẫn chưa động đũa, hắn nhìn những món ăn sắc hương vị đều đủ trên bàn, trong đầu tự động hiện lại lời Ngân Tô nói khi ra khỏi nhà ăn trước đó...
Người đàn ông luôn tỉnh táo có chút không xác định hỏi: "Ngươi... không phải thật sự hạ độc đấy chứ?"
Mọi người: "???"
Cái gì hạ độc?
Hạ độc cho ai!
"Đương nhiên." Ngân Tô khoanh tay, khuôn mặt quá xinh đẹp chỉ có vẻ hờ hững: "Ta lừa ngươi làm gì."
Trần Phong: "..."
Lương Thiên Dậu từ cuộc trò chuyện của hai người rất nhanh đã nắm rõ mấu chốt: "Ngươi hạ độc cho toàn bộ học sinh trong trường?"
Ngân Tô gật đầu: "Đúng vậy."
"!!!!"
Tất cả người chơi đều kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh.
Sao nàng lại nghĩ ra vậy chứ!
Lương Thiên Dậu che giấu sự khiếp sợ trong đáy mắt: "Ngươi chắc chắn độc dược của ngươi có tác dụng chứ?"
Toàn trường học sinh... Vậy phải hạ một lượng lớn thế nào mới có hiệu quả?
Ngân Tô nghĩ nghĩ, không chắc lắm: "Chắc là có hiệu quả chứ."
【Thuốc không tên: Có độc, rất độc, đặc biệt độc.】 【Điều kiện sử dụng: Khi bình thuốc đầy thuốc có thể dùng một lần, nếu đóng sau 3 giờ không dùng thuốc sẽ mất hiệu lực. Khuyến cáo sau mỗi lần dùng không được lãng phí. Nếu bình thuốc không mở, mỗi 4 giờ thuốc sẽ tăng thêm 0.5ml. Sau khi sử dụng mà bình thuốc vẫn không mở thì thuốc không tăng.】 【Hạn chế sử dụng: Dược hiệu sẽ phát tác trong khoảng 4-5 giờ.】 Cứ 4 giờ hồi phục 0.5ml, một ngày cũng chỉ hồi phục 3ml. Mà cái bình thuốc kia là 50ml, vậy nên sử dụng một lần, phải mất hơn nửa tháng để hồi phục.
Ngân Tô chưa từng dùng đạo cụ này bao giờ, cũng không biết cái dòng chữ giới thiệu "Có độc, rất độc, đặc biệt độc" là loại độc kiểu gì.
Nên nàng rất nghe lời khuyên, trực tiếp dựa theo giới thiệu, đổ hết cả bình.
Ngược lại, trước đó nàng có ngửi thử, dược thủy không màu không mùi. Rót vào thức ăn, cũng không phát ra mùi vị khác thường, mắt thường và khứu giác đều không phát hiện được bất thường.
Nhưng nàng dùng kỹ năng Giám Định Vạn Vật mới phát hiện, ban đầu món ăn có thể hiện ra tên, nay lại biến thành một dấu 【?】 to đùng.
Đó là dấu hỏi lớn nhất nàng từng thấy từ khi sử dụng kỹ năng Giám Định Vạn Vật đến giờ.
Giám Định Vạn Vật đã ra dạng này, Ngân Tô cảm thấy chắc chắn độc đặc biệt không chạy được.
Đồ vật đặc biệt phải dùng để chiêu đãi người đặc biệt.
"Các ngươi tìm cách nhét đầy bụng đi." Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng đột nhiên tốt lên, trên mặt đều mang ý cười, nàng rất chờ mong chuyện sắp tới, nên ngữ điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: "Nếu không lát nữa lại phải đói bụng tham gia cuộc chiến sinh tử đó nha."
Mọi người: "!!!"
Có phải là nàng nghĩ đến cảnh bọn họ bị truy sát nên mới đột nhiên trở mặt bắt đầu vui vẻ không!
Ngân Tô không quay đầu đi luôn, căn bản không quan tâm người phía sau nghĩ gì.
...
...
"Cuồng hoan nhật" hôm nay bắt đầu từ 10 giờ tối, kéo dài đến khi đại khảo kết thúc – theo lý giải của người chơi là cho đến khi phó bản kết thúc.
Trong khoảng thời gian này bọn họ có thể sẽ luôn bị truy sát, làm gì có thời gian đi kiếm ăn – chủ yếu là trong lúc cuộc chiến sinh tử, liệu nhà ăn có mở hay không cũng là một vấn đề.
Mặc kệ nàng có hạ độc hay không, bây giờ kiếm chút đồ ăn bổ sung thể lực là rất quan trọng.
"Nếu nàng đã hạ độc... vậy chúng ta vẫn sẽ bị truy sát sao?"
"Không phải tất cả học sinh đều sẽ đến nhà ăn ăn cơm, hơn nữa còn có cả giáo viên..." Người chơi bên cạnh vạch trần ý tưởng ngây thơ này.
Học sinh ở đây giống như trường học bình thường, có một số học sinh có thể vì mải mê học hành, vừa ăn bữa trên không đói, hoặc bị phạt các loại nguyên nhân mà không đến nhà ăn ăn cơm.
Dù cho độc của Ngân Tô có hiệu quả, cũng chỉ giải quyết được một bộ phận học sinh.
Trần Phong cùng Lương Thiên Dậu quyết định ở lại nhà ăn chờ xem, quan sát xem những học sinh đã ăn đồ ăn kia sẽ thế nào.
Nhưng mà cho đến hết giờ ăn cơm, cũng không thấy học sinh nào xảy ra vấn đề.
"Không có tác dụng sao?"
"Có khả năng có thời gian phát tác?"
"..."
Vì không thấy học sinh nào xảy ra chuyện, nhất thời bọn họ không chắc chắn được là do thời gian phát tác chưa tới, hay là độc của Ngân Tô không có hiệu quả.
...
...
[18:50] Tiếng chuông ở lễ đường vang lên, trường phát thanh yêu cầu các học sinh đến lễ đường.
Các người chơi có bóng ma với lễ đường, vì thế khi vào lễ đường dù chưa có nhiều học sinh, cũng chọn đứng ở chỗ gần cửa, không dám đi lên phía trước.
"Nàng hạ độc, hình như không có tác dụng gì cả... Chắc nàng lừa chúng ta à?" Trina nhỏ giọng nói chuyện với Hồng Bằng.
Hồng Bằng: "Ta cũng không biết... Lừa chúng ta thì có gì tốt?"
Trina: "... Hình như cũng đúng."
Tống A Manh cùng Trương Chí Văn đứng ở một bên khác, nghe Trina và Hồng Bằng nói chuyện, hai người nhìn nhau, đáy lòng cũng hơi nghi hoặc một chút.
Tống A Manh nhìn qua chỗ của Ngân Tô, nàng cảm thấy Ngân Tô nói là thật, nàng thật sự đã hạ độc...
Chỉ là vì sao học sinh không có phản ứng, nàng cũng không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận