Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 309: Thị trấn ma quỷ (6) (length: 7872)

"... " Vừa định mở lời thì Quản gia giật mình một chút, sau đó giải thích: "Tô Vi tiểu thư, thật sự xin lỗi, đáng lẽ ta phải ra đón ngài, nhưng hôm nay khách khứa đông quá, tôi không xoay sở được, xin ngài thứ lỗi."
"Dù sao đi nữa, đây cũng là lỗi của ngươi đúng không?" Nàng, với tư cách cháu gái của chủ trang viên này, chính là nửa chủ nhân nơi đây.
Mà bây giờ, chủ nhân này còn chưa về, vậy chẳng phải nàng chính là tân chủ nhân?
Tân chủ nhân thì sao cũng phải ra oai phủ đầu một chút chứ.
Quản gia cúi đầu, giọng trầm thấp: "Vâng, là lỗi của tôi."
"Rất tốt." Ngân Tô khoanh tay, đã có dáng vẻ của chủ nhân: "Làm sai chuyện thì phải chịu phạt, ngươi nói đúng không?"
"... Đúng vậy."
"Vậy ngươi nói ta phạt ngươi thế nào thì tốt đây?" Ngân Tô vòng quanh hắn một vòng: "Trước kia gia gia thường phạt các ngươi như thế nào?"
Quản gia vẫn cúi đầu, đáp nàng: "Wales tiên sinh khoan dung, rất ít khi phạt chúng tôi."
"Ngươi đang nói ta không khoan dung sao?"
"Tô Vi tiểu thư, tôi không có ý đó..."
"Vậy ý của ngươi là, ngươi đã làm sai chuyện thì không cần phải chịu trách nhiệm?"
Quản gia muốn phản bác, cảm thấy chuyện này không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn chưa kịp mở lời, đã bị Ngân Tô chặn họng.
"Tôi không có ý đó..."
Ngân Tô hừ lạnh một tiếng: "Đã vậy thì ngươi phải trả giá cho sai lầm của mình. Ta không phải Wales, ở chỗ của ta, làm sai chuyện là phải chịu phạt. Tối nay, ngươi cứ ở bên ngoài mà tỉnh ngộ cho ta."
Quản gia rõ ràng biến sắc, "Tô Vi tiểu thư, ban đêm trong trấn rất lạnh, ở trong đình viện sẽ bị cảm lạnh, tôi còn phải làm việc vào ngày mai..."
"Không sao, ta cho phép ngươi mặc thêm hai lớp áo. Nếu ngươi muốn, ngươi mang cả giường ra đó cũng được."
"..."
Quản gia nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin, nhưng cũng không cãi lại, mà cố khuyên nàng thu hồi mệnh lệnh.
Xem ra thân phận hiện tại của nàng cũng có tiếng nói nhất định đối với người trong trang viên.
Quản gia hiển nhiên không muốn đứng phạt bên ngoài vào lúc nửa đêm, giọng điệu trở nên gấp gáp: "Tô Vi tiểu thư, hôm nay là do tôi sai sót trong công việc, sau này tôi đảm bảo sẽ không thế nữa."
"Ngươi đang sợ sao? Ngươi sợ cái gì?" Ngân Tô nhíu mày: "Chẳng qua chỉ là ở bên ngoài một đêm mà thôi, có gì đáng sợ?"
"Tô Vi tiểu thư, ban đêm thật sự rất lạnh, tôi có thể ở trong nhà mà..."
Ngân Tô mất kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Nếu không thì ngươi tới làm Tô Vi tiểu thư đi? Như vậy lời của ta nói ngươi sẽ không cần nghe."
"!"
Đáy mắt Quản gia thoáng hiện một tia sợ hãi.
Ngân Tô giọng ghét bỏ: "Nhìn ngươi xem, một gã đàn ông to xác mà lại sợ sệt. Ngươi hèn nhát thế này, sao đảm đương nổi chức Quản gia chứ? Hễ có chuyện gì xảy ra, ngươi chẳng phải là kẻ đầu tiên chạy mất?"
Ngân Tô ra dáng một tiểu thư kiêu ngạo, nhất quyết bắt Quản gia phải ở ngoài vào ban đêm để sám hối.
Quản gia không hiểu tại sao sự việc lại thành ra thế này, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không đáng lẽ ra như vậy...
Quản gia nuốt nước bọt, do dự mở miệng: "Tô Vi tiểu thư, ban đêm ở thị trấn không an toàn."
"Sao lại không an toàn, có cường đạo à?"
"Còn đáng sợ hơn cả cường đạo, dân cư trong trấn sẽ không ra ngoài vào ban đêm." Quản gia nhìn xung quanh, hạ giọng: "Thị trấn nhỏ này đã bị nguyền rủa."
"Nguyền rủa?" Ngân Tô kêu lên một tiếng, "Ngươi gạt ai đấy? Thời buổi nào rồi, còn có người tin mấy chuyện này sao?"
Quản gia không nghi ngờ phản ứng của Ngân Tô, dù sao Tô Vi tiểu thư học hành ở bên ngoài, có suy nghĩ như vậy là rất bình thường.
"Tô Vi tiểu thư, tôi không gạt ngài đâu, thị trấn nhỏ này thật sự bị nguyền rủa, ngài không thể để tôi ở ngoài được."
"Thật sao?" Ngân Tô khoanh tay, đi vòng quanh hắn hai vòng, giọng hiếu kỳ lại có chút ác liệt nói: "Chẳng phải là vừa hay sao, đêm nay ngươi cho ta xem xem nguyền rủa là như thế nào đi."
Cơ mặt Quản gia hơi co giật.
Không phải ngươi đứng bên ngoài, ngươi nói nhẹ tênh thế nhỉ! !
Ngân Tô muốn xem xem liệu Quản gia có thể ép bản thân phản bác nàng không.
Dù là nàng bắt lỗi của Quản gia trước, nhưng hắn chỉ là người làm thuê, chứ không phải người bán thân, gặp chuyện nguy hiểm, hoàn toàn có thể từ chối.
Nhưng mà, hắn đã không làm vậy.
Hắn chỉ cố gắng khuyên nàng đổi ý.
Mặc dù đây là phó bản tử vong, nhưng đối với NPC, sự ràng buộc của ngày đầu tiên vẫn còn rất mạnh.
"Lai Văn tiên sinh, An Ni Nhã tiểu thư, hai người đã vất vả rồi." Quản gia nhìn thấy những người chơi bước vào từ bên ngoài, liền nhận ra hai người trong số đó: "Mong các vị khuyên Tô Vi tiểu thư một tiếng."
Người đàn ông mặc áo khoác bị điểm danh, Ngụy Hành, tức Lai Văn: "???"
Nữ sinh còn lại, An Vân, tức An Ni Nhã: "???"
Cái gì?
Khuyên cái gì?
Khuyên ai?
"Ban đêm ở trong trấn thật sự rất lạnh, ở ngoài một đêm sẽ đổ bệnh." Quản gia giống như vớ được cọc: "Tô Vi tiểu thư muốn bắt tôi ở ngoài một đêm, tôi mà đổ bệnh thì ngày mai làm sao làm việc được..."
Ngụy Hành đại khái đã hiểu, cái NPC dở dở ương ương không biết đã làm cái gì mà phạt Quản gia phải ở ngoài một đêm.
Bọn họ đến trễ một bước...
Có vẻ như đã bỏ lỡ mấy tập kịch bản?
Không phải NPC lúc nào cũng tìm bọn họ gây sự sao? Sao có thể lại đi tìm NPC gây chuyện được chứ?
Bọn họ nhìn sang phía Ngân Tô.
Cô gái khoanh tay, cười như không cười nhìn Quản gia cầu cứu bọn họ, cũng không nói gì biểu thị.
Ngụy Hành tính khí tuy hơi nóng nảy, thích chửi bới người khác, nhưng giờ phút này đầu óc cũng đang vận động nhanh chóng.
"Bọn ta cũng không quản được cô ta đâu." Ngụy Hành thẳng thừng vứt bỏ: "Cô ta vốn dĩ đã như vậy rồi."
Thân phận của nữ sinh kia vẫn còn nghi vấn, nhưng giờ phút này nàng đang giày vò NPC, bọn họ cũng có thể từ đó suy ra vài thứ. Cho dù NPC có hận thù gì thì cũng chỉ là nhắm vào riêng mình nàng.
Cho nên nhìn thế nào thì chuyện này có lợi cho họ, Ngụy Hành cũng không muốn tự lật đổ mình.
An Vân không lên tiếng, lặng lẽ nhìn xuống đất, như thể có hoa nở trên mặt đất.
Quản gia: "..."
. .
...
Ngân Tô đi theo Quản gia sắc mặt khó coi vào bên trong trang viên, những dân làng kia khi nãy vừa vào đã đang bưng đóa hoa hồng trắng và nến, cúi đầu đứng im.
Toàn đại sảnh yên ắng đến đáng sợ.
Ngân Tô bình tĩnh đi vào.
Những người chơi khác không được to gan như vậy, cẩn thận quan sát bốn phía.
Nhưng họ nhận ra, khi họ đi qua chỗ nào, dân làng ở đó sẽ ngẩng đầu lên nhìn theo họ, ánh mắt lạnh băng như muốn ăn tươi nuốt sống...
Ôn Du kéo áo Ôn Thần Hạo, định mở miệng nói.
Ôn Thần Hạo vội bịt miệng Ôn Du, lắc đầu với nàng.
"Ánh mắt của đám người này đáng sợ quá..."
Người vừa nói là Hứa Thành, đi bên cạnh Ôn Du, cũng là một người chơi mới.
Sau khi Hứa Thành nói, mọi người cảm giác càng có nhiều ánh mắt hơn nhìn họ, lại càng lạnh lẽo...
Hứa Thành cũng nhận ra, không dám nói tiếp nữa, im lặng đi theo những người chơi khác vào bên trong.
Họ nhanh chóng nhìn thấy Wales nằm trong khóm hoa, Wales tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò như que củi, cho dù được trang điểm tỉ mỉ, cũng có thể thấy rõ hắn khi còn sống phải chịu giày vò thống khổ kéo dài.
Quản gia mang hoa và nến từ bên cạnh đến, lần lượt đưa cho từng người chơi.
——Hoan nghênh đến địa ngục của ta—— Tặng nguyệt phiếu nhé các bé yêu~ Ý tưởng chương: [Đọc tồi tệ 520] hoạt động rút thưởng:
【Đồng đội của các ngươi】 Ngân Tô ôm một cái 【Đặc biệt tri kỷ】Hà Thái có bận không..
Bạn cần đăng nhập để bình luận