Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 179: Trúc Mộng công ty (28) (length: 7748)

Giang Kỳ đặt tay lên chốt cửa rồi dùng sức, cửa răng rắc một tiếng mở ra, hắn cùng người ở bên trong đụng mặt nhau.
Một tay ôm chậu hoa, một tay cầm tay gãy của Ngân Tô: "..."
Giang Kỳ: "..."
Hai bên lúc này chạm mặt, bầu không khí không khỏi xấu hổ, trong chốc lát ai cũng không nói gì.
"Ta nghe thấy bên trong có động tĩnh." Giang Kỳ lui ra trước, giọng điệu bình tĩnh lễ phép giải thích một câu: "Không biết là ngươi."
Ngân Tô cũng không để ý, tùy tiện ừ một tiếng, rồi mang theo tay liền chạy.
""
Giang Kỳ trầm mặc một lúc, lựa chọn theo sau.
Ngân Tô theo thang máy mở ra, đem tay gãy áp vào nút bấm phía trên của thang máy, nhưng mà thang máy cũng không có phản ứng gì.
Ngân Tô suy tư một chút, đổi sang cái khác trong thang máy, nhưng đáng tiếc đều không có phản ứng.
"Chẳng lẽ cần máu tươi?"
"Tô tiểu thư, ngươi đang làm cái gì?" Giang Kỳ đứng ở bên ngoài thang máy, nhìn Ngân Tô thản nhiên đứng giữa một đống thực vật, xúc tu của thực vật đang nhanh chóng kéo dài xuống chân nàng.
Nàng nhìn qua tuyệt nhiên không lo lắng về đám thực vật kia, cả người bị cành lá xanh um bao quanh, ánh sáng từ lá cây chiếu xuống, khiến mặt nàng cũng thành một màu xanh lét, cả người nhìn qua âm u quỷ dị.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy nàng đi vào, Giang Kỳ còn tưởng đó là một con quái vật.
Ngân Tô dẫm lên những xúc tu thực vật kia, cứ như không có chuyện gì bước ra thang máy, "Tìm những đồng nghiệp khác ấy mà."
Hôm qua tăng ca, Tôn chủ quản dùng thang máy đưa bọn họ đến chỗ khác, Giang Kỳ cũng cảm thấy công ty còn không gian khác, đêm nay cố ý ra tìm xem.
Không ngờ lại đụng phải Ngân Tô.
"Đây là tay của Tôn chủ quản?"
"Ừ."
Giang Kỳ trầm mặc nhìn cái tay kia một chút, trên mặt không có gì thay đổi, "Vô dụng?"
Ngân Tô nhìn tay trong tay, thẳng vai xuống: "Chuyện này không phải quá rõ rồi sao. Tất cả do Tôn chủ quản không phối hợp, nếu không thì ta cũng không cần chặt tay của nàng."
"Tôn chủ quản đâu?"
"..."
Ngân Tô quỷ dị trầm mặc, khiến Giang Kỳ có dự cảm không lành, chẳng lẽ nàng đã xử lý Tôn chủ quản rồi?
"Ban ngày thử lại lần nữa." Giang Kỳ dù sao cũng là người chơi từng trải, bình tĩnh đưa ra đề nghị có tính khả thi: "Có lẽ có quy định về thời gian."
Ngân Tô cũng nghĩ đến chuyện này, dù sao đêm hôm khuya khoắt đâu phải giờ làm việc.
Nhưng mà cái tay này làm sao bây giờ?
Ném vào cung điện ư?
Quỷ chết đói ăn xong cũng không nhả xương.
Ngân Tô ủ rũ nhìn tay gãy, một hồi lâu chán nản cúi đầu mang theo tay gãy đi về phía Cây Đại Thụ.
" ? ?"
Giang Kỳ đứng tại chỗ do dự nửa phút, cuối cùng vẫn lựa chọn đuổi theo Ngân Tô.
"Tô tiểu thư, cô biết phó bản này là phó bản tử vong sao?"
"Người chơi đều lan truyền khắp rồi, nếu ta không phải người điếc, vậy thì hẳn là biết." Ngân Tô nhảy lên đàn cây, từ trên cao nhìn xuống Giang Kỳ, cảm thấy câu hỏi này của hắn có chút vô vị.
Giang Kỳ hơi ngẩng đầu, ánh sáng mờ ảo phác họa ra hình dáng người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm như đầm nhìn chằm chằm nữ sinh phía trên, "Tô tiểu thư hình như tuyệt nhiên không lo lắng."
"Lo lắng thì làm được gì? Có thể giúp ta thoát khỏi phó bản hay có thể để ta bảo toàn mạng sống sao?"
Giang Kỳ nhìn kỹ nàng một lát, "Tâm thái của cô rất tốt."
Ngân Tô nhẹ nhàng nói, "Anh cũng không tệ mà."
Bao lần tâm thái bị phá hủy rồi xây lại, sao không thể kiên cường cho được?
Ngân Tô ném tay gãy bên chân, lấy ra một thanh cưa điện.
Ánh mắt Giang Kỳ lóe lên, nàng có đạo cụ không gian ư?
Một giây sau, giọng Giang Kỳ đột nhiên cao lên một chút, "Cô làm gì vậy?"
"Tôi cảm thấy cái cây này phong thủy không tốt, ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty." Ngân Tô mở công tắc cưa điện, cười nói giữa tiếng ong ong: "Tôi muốn chặt nó."
Giang Kỳ: "? ? ?"
Đây đâu phải tâm thái tốt, đây là điên rồi! !
Giang Kỳ căn bản không kịp ngăn cản, thanh cưa điện kia không biết là đạo cụ cấp bậc gì, áp vào cây Đại Thụ trực tiếp ăn vào một nửa, ngay một giây sau Đại Thụ liền ầm vang đổ xuống giữa tiếng cưa điện.
Giang Kỳ: "..."
Toàn thân Giang Kỳ báo động vang lên, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Nhưng mà bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngân Tô cau mày, không phải vấn đề của cây ư?
Vậy thì là...
Ngân Tô cúi đầu nhìn đất dưới chân.
Nhịp tim vốn dĩ luôn bình ổn của Giang Kỳ, giờ phút này có chút không khống chế được, nhưng mà còn chưa đợi nhịp tim của hắn ổn định lại, thì Ngân Tô lại lấy cuốc bắt đầu đào rễ cây.
""
...
...
Mặc dù bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Giang Kỳ không dám thả lỏng cảnh giác, theo Ngân Tô càng đào càng sâu, mày của hắn cũng càng nhíu lại.
Người chơi này...
Không biết tại sao Giang Kỳ lại nhớ đến phó bản tử vong trước, trong danh sách mà Vu Uẩn cho cuối cùng, có một người chơi tên là Tô Thiện.
Trong cả nước, người mang cái tên này không ít. Sau khi bọn họ rà soát, thậm chí đã tìm ra một người trùng tên trùng họ, nhưng cục điều tra hệ thống tình báo rất nhanh đã loại trừ hết tất cả những người có vẻ phù hợp, xác định cái tên đó chỉ là giả.
Phó bản tử vong đầu tiên... Hiện tại bọn họ không tìm được thông tin hai người chơi đã vượt qua phó bản, vậy nên phó bản đầu tiên hầu như không có manh mối gì.
Thiện, thương người... Cùng là phó bản tử vong, cộng thêm việc nàng đối mặt với phó bản tử vong rất thành thục, thật khó không làm người khác liên tưởng.
Ánh mắt Giang Kỳ dừng trên khẩu trang của nữ sinh, cuối cùng đè nghi ngờ trong lòng xuống, "Phát hiện ra cái gì rồi?"
"Không có." Ngân Tô đào đã gần hết phần rễ, nàng nhấc một nắm đất lên, "Chỉ có đất."
Ngân Tô lật toàn bộ rễ cây lên rồi thôi, từ cái hố mới đào ra, ngồi lên cái đàn cây vẫn còn chưa sập để phủi đất trên tay.
Giang Kỳ không kìm được hỏi: "Sao cô lại muốn chặt nó?"
"Ai bảo nó mọc tốt hơn hạt giống giấc mơ của tôi."
"? ? ?"
Giang Kỳ sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, nhanh chóng nghĩ đến có lẽ Ngân Tô không muốn nói, tiện thể lấy lý do không hợp với lẽ thường để qua loa với mình.
Người ta qua loa đến độ để anh biết cô ta đang qua loa, thì đó là nói cho anh biết không muốn nói, Giang Kỳ cũng biết điều mà không hỏi nữa.
"A a a a —— "
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên từ trên lầu, Ngân Tô cùng Giang Kỳ cùng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trừ hành lang ra, thì chẳng nhìn thấy gì, hoàn toàn không cách nào định vị âm thanh đến từ vị trí nào.
Sau tiếng hét thảm kia, nhanh chóng mỗi tầng lầu đều vang lên âm thanh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mở cửa... Tiếng bước chân chạy, khung cảnh vốn tĩnh lặng trong nháy mắt trở nên ồn ào.
"A a! ! !"
"Cứu mạng! !"
"Tránh ra... Cứu mạng! !"
Giang Kỳ không còn lo cho Ngân Tô, cất bước đi về phía cầu thang.
Ngân Tô vơ lấy chậu hoa và tay gãy ở trên đất, rồi đi theo lên lầu.
Tầng hai, ba, bốn đều không có vấn đề gì, nhưng khi lên đến tầng năm liền thấy trên mặt đất có vết máu, còn có xúc tu thực vật rơi trong vũng máu.
"Đừng... A a!" Có người từ trên thang lầu lăn xuống, Giang Kỳ đưa tay ra đỡ đối phương, rồi kéo người đó về phía sau mình.
Trên bậc thang, con quái vật nửa thân dưới đã bị thực vật hóa đang quơ sợi đằng đuổi theo.
Ngân Tô thậm chí còn chưa nhìn thấy Giang Kỳ động tay, hắn chỉ liếc mắt nhìn đối phương một chút, quái vật kia bỗng dưng như bị trói chân, sau đó Bành một tiếng nổ tung đầu.
Ngân Tô: "! ! !"
Ngân Tô lại bắt đầu chán ghét kỹ năng thiên phú của mình, vì nó chẳng có chút lực công kích nào.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận