Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 143: Vĩnh Sinh thôn (33) (length: 8027)

【 Tông màu: Vì vật phẩm Tâm Ái thay đổi màu sắc nhé~ 】 【Giới hạn sử dụng: Giới hạn vật phẩm】 【Số lần sử dụng: 1】 Trong tay Ngân Tô xuất hiện một bản tông màu giấy, nàng chọn một tờ màu xanh lá, nhắm tông màu vào đám dân làng đối diện.
Đám dân làng đang bàn bạc cách trốn thoát, toàn bộ lụa đỏ bao phủ lên người họ, trong nháy mắt biến thành màu xanh lá. Gần như cùng lúc đó, vẻ kiêng kỵ trên mặt đám cô dâu đối diện chuyển thành nụ cười toe toét, nhào về phía bọn họ.
Một đám dân làng toàn thân màu xanh lá đánh nhau với một đám tân nương mặc hỷ phục đỏ thẫm, khung cảnh có chút buồn cười.
"Phối màu kinh điển vẫn là đỏ đi với xanh." Ngân Tô thỏa mãn thưởng thức tác phẩm của mình.
"..."
Bạch Lương Dịch nhìn đám dân làng bên kia bị tân nương đuổi chạy tán loạn khắp nơi, liền đến gần Ngân Tô, "Đạo cụ của ngươi... là đạo cụ từ thương thành sao?"
Hắn từng thấy đạo cụ này trong thương thành, nó chỉ có thể thay đổi màu sắc vật phẩm, ngoài ra không có tác dụng gì.
Nó ở thương thành chỉ bán 20 điểm tích lũy, rõ ràng thương thành lòng dạ hiểm độc cũng thấy món đồ chơi này chẳng có tác dụng lớn lao gì.
Ai ngờ còn có thể dùng như thế...
Ngân Tô gật đầu: "Ừ."
Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm vào một xấp tông màu dày cộp của nàng, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Điểm tích lũy của ngươi nhiều đến mức không có chỗ tiêu sao?"
Tông màu bán theo số tờ theo màu, chẳng lẽ nàng thu thập hết tất cả màu sao? Vậy phải tốn bao nhiêu điểm tích lũy chứ?
Ngân Tô nghĩ đến số điểm tích lũy mình còn thừa: "Không nhiều lắm."
Bạch Lương Dịch: "..."
Không nhiều mà ngươi còn mua loại đồ này... Cũng được thôi, nó cũng hữu dụng thật.
Thế nhưng có ai là người chơi bình thường lại dùng điểm tích lũy để mua cái này chứ!
Một tờ tông màu 20 điểm tích lũy, một xấp như vậy hết bao nhiêu điểm tích lũy chứ?
...
...
Mất đi dù che, đám dân làng hiển nhiên không phải đối thủ của đám tân nương đã được giải trừ phong ấn, rất nhanh đã ngã rạp xuống đất.
"Các tỷ tỷ, đây chỉ là món khai vị thôi, đừng lãng phí thời gian, đi thôi." Ngân Tô đi tới, gọi đám tân nương đang kích động muốn ăn tiếp.
Đám tân nương có lẽ cảm thấy Ngân Tô nói rất có lý, lau máu trên miệng, đứng dậy đi theo Ngân Tô.
Bạch Lương Dịch: "..."
Bạch Lương Dịch hít một hơi, cầm gậy gỗ đi theo sau.
Ngân Tô đi ngang qua nhà Trương Dương biểu tỷ, tiện đường vào xem qua một chút.
Đám tân nương đang quậy phá khắp nơi, Ngân Tô thì lại đi dạo trong phòng của cô dâu tương lai.
Phòng khuê phòng của cô dâu tương lai được trang trí long trọng hơn những nơi khác, Ngân Tô ngồi xuống đất phát hiện ra rất nhiều vết máu, cùng với một cái kéo còn sót lại trên bàn.
Ngân Tô theo tay nhặt chiếc kéo dính máu lên, hỏi Bạch Lương Dịch đang lục tung bên cạnh: "Lấy chồng có của hồi môn, vậy có phải là có sính lễ không?"
"Cũng không nhất định, đối tượng tân nương gả không phải người bình thường." Ai biết vị Sơn thần trong miệng dân làng là thứ gì, nó sẽ dựa theo quá trình cưới gả của loài người sao? Bạch Lương Dịch dừng một chút, nói: "Nhưng mà cũng có khả năng, ngươi cảm thấy chìa khóa thông quan có liên quan đến sính lễ sao?"
Ngân Tô: "Nếu chúng ta là của hồi môn, vậy cái tương ứng với chúng ta chẳng phải là sính lễ sao?"
Bạch Lương Dịch suy tư một chút: "Cũng có khả năng, nhưng mà sính lễ sẽ là gì?"
Ngày đầu tiên bọn họ thu thập được manh mối còn hạn, bối cảnh kịch bản cũng không hoàn toàn làm rõ. Ai ngờ Ngân Tô lại phát huy khác thường, quậy đến toàn thôn không được yên ổn. Ngày thứ hai lại lãng phí thời gian trong sơn động...
Tiến độ phó bản này quá quỷ dị, bọn họ đối với chìa khóa thông quan vẫn chưa hiểu rõ.
Ngân Tô cũng không có đầu mối gì: "Không biết, lát nữa hỏi thử dân làng hoặc là cô dâu tương lai xem sao."
Bạch Lương Dịch: "..."
Ngươi hỏi cũng phải biết hỏi chứ.
Nhà Trương Dương biểu tỷ cũng không có thu hoạch gì, Ngân Tô gọi đám tân nương đang phát cuồng quậy phá trở về, rồi đánh trống khua chiêng đi về từ đường.
Trên đường lại gặp một nhóm dân làng, bọn họ hình như chuẩn bị đi bắt những của hồi môn phẩm còn lại.
Đã đụng phải nhau rồi, Ngân Tô liền khách khí giữ họ lại tại chỗ.
Bất quá lần này Ngân Tô để đám tân nương giữ lại một người sống.
Ngân Tô để tân nương kéo một người dân làng trong đó qua, "Dân trong thôn đều đi đâu cả rồi?"
"Hôn lễ... Hôn lễ bắt đầu rồi."
Ngân Tô nhíu mày: "Không phải ngày mai mới cử hành hôn lễ sao?"
Dân làng: "x...sớm... Trước thời hạn."
"Vậy hôn lễ tổ chức ở đâu vậy?" Ngân Tô ngồi xổm trước mặt dân làng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngươi mời ta đi tham gia cùng cho vui được không?"
Dân làng quỳ rạp trên mặt đất: "..."
Lần này dân làng không chịu mở miệng.
Ngân Tô lập tức không vui lắm liền đè hắn xuống đất, âm trầm mở miệng: "Các ngươi không phải rất nhiệt tình hiếu khách sao? Hôn lễ chuyện vui lớn như vậy, sao lại không mời khách khứa cùng chung vui chứ? Các ngươi ích kỷ vậy sao?"
Dân làng: "? ? ?"
Mặt dân làng dính chặt dưới đất không thể động đậy, lời nói ra lại vô cùng kiên cường: "Ngươi... Bất quá chỉ là đồ hồi môn!"
Khách nhân Ngân Tô cười ra tiếng: "Đồ hồi môn đây chẳng phải càng phải tham gia hôn lễ sao?"
Ngân Tô nháy mắt ra hiệu cho đám tân nương đang hưng phấn bên cạnh, đám tân nương lập tức hiểu được ý của Ngân Tô, kéo một người dân làng khác đến.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt dân làng, ánh mắt bị nhuốm đỏ không nhìn rõ, nhưng bên tai là tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn, thân thể hắn không tự chủ run lên.
Thanh âm kia liên miên không dứt, như tiếng ma quái không ngừng quanh quẩn bên tai hắn.
Cơ thể dân làng càng chia năm xẻ bảy hơn, không chịu nổi nữa nên hô lên một tiếng: "Hoan nghênh các ngươi tham gia tiệc cưới..."
"? ? ? Tùy tiện như vậy? Dễ vậy thôi sao? Không có thiệp mời gì à?"
"Không có."
Ngân Tô không tin lắm, cuối cùng cũng làm theo cách này với những người dân làng khác mà đạt được câu trả lời giống nhau, đành phải tin.
...
...
Từ đường.
Ánh nến soi sáng cả từ đường như ban ngày.
Trưởng thôn đứng ở chính giữa, ở giữa đường đặt một cỗ quan tài lớn.
Tân nương mặc áo cưới, trùm khăn hỉ ngồi trong quan tài, xung quanh quan tài treo đầy lụa đỏ, vừa vui mừng vừa quỷ dị.
Bên cạnh quan tài trên bàn, có phủ một lớp vải đỏ lên vật gì đó.
Còn phía sau trưởng thôn là dân làng đang quỳ rạp xuống đất, họ chấp hai tay ngửa lòng bàn tay lên trời, trán chạm đất, thành kính như tín đồ.
Đội ngũ dân làng kéo dài ra tới tận cửa từ đường, liếc mắt nhìn ra ngoài, cơ hồ không thấy điểm dừng.
Trong từ đường tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng nến đỏ cháy.
Có dân làng từ bên ngoài chạy vào, ghé tai trưởng thôn nói nhỏ: "Trưởng thôn, bọn họ vẫn chưa trở lại. Những đồ hồi môn kia không biết chạy đi đâu, không tìm được bọn họ... sắp đến giờ rồi, không đủ số đồ hồi môn này... có thể mời được Sơn thần không?"
Trưởng thôn nhíu mày: "Hiện tại có mấy món đồ hồi môn rồi?"
"Chỉ có ba cái."
"Thêm món đồ hồi môn bị chém chết trước đó thì có bốn cái, vẫn còn thiếu một cái." Trưởng thôn xoay người, liếc xuống đám dân làng đang quỳ dưới đất, dường như đưa ra một quyết định đau khổ: "Không còn cách nào, chỉ có thể làm vậy thôi."
Họ cử hành hôn lễ sớm hơn, đồ hồi môn không đủ một nửa, rất có khả năng sẽ không mời được Sơn thần. Bây giờ không bắt được món đồ hồi môn nào khác, chỉ có thể chọn trong số dân làng thôi.
Trưởng thôn rất nhanh đã chọn ra được một người trong số dân làng để làm đồ hồi môn.
"Không... Không muốn!" Người nọ muốn chạy, lại bị những dân làng bên cạnh giữ lại.
"A Trụ, đây cũng là vì thôn." Dân làng dìu người được chọn làm đồ hồi môn đứng lên, "Ngươi là vì mọi người, chúng ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
"Không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận