Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 447: Tỏ tình Quý (7) (length: 8479)

Trong nháy mắt Ly Khương sắp vung quyền đấm tới, Tiểu Lương trên mặt lại khôi phục vẻ ôn hòa, "Phim hết rồi, chúng ta đi thôi."
Màn hình đã đen kịt, lúc này trong rạp chiếu phim chỉ còn lại nàng và Tiểu Lương.
Ly Khương đứng dậy đi theo Tiểu Lương ra ngoài, ở cửa phòng chiếu phim gặp một người chơi khác, sắc mặt khó coi từ bên trong đi ra, người yêu của hắn che cánh tay đi theo phía sau, vẻ mặt ấm ức.
Người chơi kia đi rất nhanh, cũng không chào hỏi Ly Khương.
Các hạng mục hẹn hò hẳn là đều gặp nguy hiểm, giá trị yêu đương càng cao, nguy hiểm càng lớn.
Ly Khương lấy ra bảng biểu kia, chọn giá trị 50 yêu đương giá trị Bắt búp bê.
. . .
. . .
Bắc Nhai.
Con đường này toàn là các triển lãm, cùng cửa hàng liên quan đến nghệ thuật.
Viên Lý lúc này đang đi trong một phòng triển lãm tranh, toàn bộ phòng triển lãm chủ đạo là màu hồng.
Từ cửa vào đi vào là một hành lang rất dài... rất hẹp, hai bên là những bức họa được bố trí không theo quy tắc.
Những bức họa kia rất quỷ dị, như là người bị bệnh tâm thần vẽ bừa, tràn ngập hắc ám, hỗn loạn, và máu me.
Gần như không thấy điểm cuối của hành lang, đèn trên đầu lại cực kỳ mờ ảo, phối hợp với tường màu hồng, nhìn lâu rất khó chịu.
"Ta thích nhất bức họa này." Viên Lý bị người níu lại, đối phương chỉ vào một bức họa trên tường: "Bức họa này cho người ta cảm giác rất hạnh phúc."
Viên Lý nhìn xung quanh, căn bản không nghe cô ta nói, mấy lần muốn hất tay cô ta ra, có lẽ là cô ta ôm quá chặt.
Người phụ nữ mặt đầy ngưỡng mộ: "Nếu chúng ta có thể hạnh phúc như bọn họ thì tốt biết mấy."
"? ?"
Ánh mắt Viên Lý cuối cùng rơi vào bức họa kia.
Đó là một bức họa được tạo nên bởi sự pha trộn giữa các màu đỏ sẫm, phong cách trừu tượng, nhìn thoáng qua giống như hai người đang rúc vào nhau.
Đường cong lộn xộn, khiến Viên Lý thấy khó chịu trong người, hắn dời mắt không muốn nhìn nữa.
"Anh yêu, anh có cảm thấy chúng ta có thể hạnh phúc như bọn họ không?" Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt của cô ta không cân xứng, một bên mặt nhỏ, một bên mặt lớn, mũi bị sụp, không có bất kỳ cảm giác lập thể nào.
Mỗi lần Viên Lý nhìn thấy khuôn mặt này, đều cảm thấy kinh hãi.
Ở cùng một người như vậy, ai sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ?
Viên Lý qua loa đáp một tiếng, "Phía trước còn nhiều tranh, chúng ta đi xem tiếp đi."
Hắn vội vàng muốn rời khỏi phòng triển lãm tranh này.
"Ừm."
Viên Lý cảm giác tay mình buông lỏng, hắn như có thể trốn thoát, nhấc chân đi về phía trước.
Lúc vào, nhân viên công tác có nói, phòng triển lãm tranh này không thể quay đầu, cứ đi thẳng phía trước là có thể xem hết.
Chỉ cần đi thẳng phía trước là có thể đi ra!
Tâm trạng nóng lòng muốn rời khỏi phòng triển lãm, khiến Viên Lý không để ý người phụ nữ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn cười, cũng không đi theo.
Nhưng chỉ một phút sau, Viên Lý lại nhìn thấy bức họa vừa rồi.
Độ cao y hệt, kích cỡ y hệt...
Đáy mắt Viên Lý hiện lên sự sợ hãi, co chân chạy như điên.
Nửa phút sau, lại là bức họa đó.
Viên Lý tiếp tục chạy về phía trước.
Lần này thời gian còn ít hơn, bức họa đó lại xuất hiện.
Viên Lý đột nhiên quay đầu lại, nhìn xung quanh, những bức tranh trên tường hai bên, không biết từ khi nào đã biến thành toàn bộ là bức họa kia.
Những bức tranh hai bên làm Viên Lý lóa mắt, hai đầu trước sau giống nhau y hệt, hắn đột nhiên không nhớ nổi bên nào là hướng về phía trước...
Là bên này sao?
Không, không, không đúng, hình như là bên này.
Viên Lý cảm giác vách tường hai bên đang di chuyển về phía hắn, mới vừa rồi còn đủ chỗ cho hai người đi qua, bây giờ chỉ vừa đủ chỗ cho một người.
Là bên này... Đúng, là bên này!
Viên Lý chạy theo hướng tùy chọn.
. . .
. . .
Trong hành lang phòng triển lãm tranh, người phụ nữ đứng trước bức họa, hình tượng được cấu thành bởi những đường cong đỏ thẫm, ở giữa dường như có một lối đi.
Trong lối đi có một chấm đen nhỏ đang di chuyển nhanh chóng, nhưng lối đi kia càng ngày càng hẹp...
Chấm đen nhỏ bị lối đi ép chặt, dần dần biến mất không thấy.
Máu tươi từ bức họa chảy xuống, rồi dần dần bị vải vẽ hút hết, cả bức họa càng tỏa ra màu đỏ tươi.
. . .
. . .
Tây Nhai.
Ngân Tô kéo Đông Lộ đi ở phía trước, trên tay còn cầm một tờ giấy đang xem.
Trên giấy là phương thức thu thập giá trị yêu đương và điểm giá trị tương ứng. Đây là sau khi nàng tự tay điều chế người yêu phấn hồng, Đông Lộ cảm động, đưa cho nàng làm quà.
Trong thế giới hiện thực chẳng phải đều có 100 việc nhỏ mà các cặp tình nhân phải làm hay sao, bảng biểu này cũng không khác gì những nội dung đó.
Tên nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng nội dung có đàng hoàng hay không thì không ai biết.
Trên bảng biểu, các giá trị yêu đương liên quan đến đồ ăn đều không cao, thường ở mức 0 - 20.
Mức giải trí cao hơn một chút, ví dụ như xem phim, đi chơi...thường ở mức 20 - 60, có lẽ là do mức độ kinh dị của các hạng mục quyết định.
Các loại mua sắm ở mức 60 - 100.
Cao nhất là các hạng mục liên quan đến nghệ thuật, từ 100 trở lên, trên không có giới hạn, có lẽ là dựa vào biểu hiện để cho điểm.
Và bốn loại này lần lượt được phân bố trên bốn con phố.
Đông Nhai - mua sắm; Tây Nhai - đồ ăn; Bắc Nhai - nghệ thuật; Phố Nam - giải trí.
. . .
. . .
Sau khi ra khỏi quán trà bánh đường, Vân Vân đều an phận hơn không ít, ôm cánh tay Ô Bất Kinh, cố gắng thuyết phục hắn rời khỏi Ngân Tô, để bọn họ tự đi hẹn hò.
Nhưng Ô Bất Kinh chỉ cần hồi phục đủ điểm trị liệu, liền lập tức tự ném trị liệu cho mình, làm sao mà nghe lời Vân Vân, rời khỏi phạm vi bảo vệ của đại lão.
Đừng hòng mê hoặc hắn!
Ngân Tô thu lại bảng điểm giá trị yêu đương, nghiêng đầu nhìn Đông Lộ một cái, "Thế nào? Đi cùng ta không vui sao? Cười một cái coi."
Đông Lộ: "..."
Đông Lộ nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Phối hợp với mặt cô nàng có đôi gò má đỏ bừng, nhìn rất là quái dị.
"Ngoan." Ngân Tô chỉ tay về phía Bắc Nhai, "Để thưởng cho em, chị sẽ dẫn em đi cảm thụ vẻ đẹp của nghệ thuật."
Đông Lộ: "..."
Thưởng cái mẹ ngươi!
Đông Lộ tức giận nghẹn ở ngực, muốn phát tiết, nhưng khẽ động khóe miệng liền đau rát.
Ngọn lửa này trong ngực nàng cứ cháy đi cháy lại.
Cuối cùng khi Đông Lộ nghĩ đến những thứ ở Bắc Nhai, ngọn lửa này mới bị dập tắt.
Nàng muốn cho cái học viên này có đi mà không có về ở Bắc Nhai!
. . .
. . .
Bắc Nhai.
Ngân Tô để mắt đầu tiên đến triển lãm điêu khắc.
Toàn bộ phòng triển lãm tương đối trống trải, nhưng không có tường ngăn cách, có thể nhìn thấy cửa ra vào ở nơi xa nhất.
Các tác phẩm điêu khắc lớn nhỏ khác nhau, chất liệu đa dạng, nhưng nhiều nhất vẫn là tượng điêu khắc gỗ.
Trong đó các tác phẩm lớn được đặt ở giữa, những tác phẩm nhỏ hơn được bày ở hai bên tủ trưng bày, hoặc là trên tường.
Lúc Ngân Tô vào, trong phòng triển lãm đã có hai cặp tình nhân.
Trong đó một cặp là người chơi.
Bọn họ đang ở khu vực trải nghiệm có đánh dấu, có vẻ như đang trải nghiệm điêu khắc.
"Phòng triển lãm của chúng tôi khuyến khích trải nghiệm, các vị nếu có hứng thú cũng có thể thử nha. Hai người cùng nhau hoàn thành một tác phẩm điêu khắc, rất có ý nghĩa kỷ niệm đấy." Nhân viên công tác nhiệt tình giới thiệu ở bên cạnh.
Ngân Tô tùy ý nói: "Nghe lời bảo bối của tôi."
Đông Lộ cố nặn ra nụ cười: "Vậy chúng ta xem xong rồi thử xem."
Nhân viên công tác: "Được thôi, vậy các vị cứ tham quan trước, tham quan xong thì đến khu trải nghiệm cũng được ạ."
Phòng triển lãm im lặng, Vương Đức Khang nghe thấy có tiếng nói, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện là cái túi nổi bật lúc trước, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.
"Anh yêu, anh thấy chỗ này phải không?"
Vương Đức Khang thu tầm mắt lại, nhìn vào bức tượng điêu khắc gỗ trong tay người yêu, "Chỗ này cần gọt..."
"Em hết sức rồi, anh giúp em đi." Người yêu trực tiếp nhét bức tượng điêu khắc gỗ vào tay hắn.
Vương Đức Khang vừa cầm vào liền cảm thấy ngón tay đau nhói, những hạt máu xuất hiện, một vòng màu đỏ tươi chói mắt dính vào bức tượng điêu khắc gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận