Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 826: Đồng nhân nhà máy (44) (length: 7757)

Thẩm Thập Cửu lộ ra nụ cười thảm đạm: "Rõ ràng rồi, chúng ta không có chạy thoát, cái NPC kia rất mạnh... Bất quá hắn cũng không giết chúng ta, chúng ta đành phải đi theo hắn trước vậy."
NPC đưa bọn họ đến trước một cái nhà kho, bảo bọn họ vào trong dọn dẹp đồng nhân.
Mặc dù không hiểu ra sao, nghe nhiệm vụ cũng không nguy hiểm —— vớ vẩn, bên trong nhà kho toàn là đồng nhân.
Chỉ cần bọn họ có ý định, những đồng nhân này đều sẽ sống lại.
Không trốn được, vậy cũng chỉ có thể kiên trì mà vào.
NPC không làm gì khác với họ, chỉ bảo bọn họ quét dọn toàn bộ đồng nhân trong nhà kho một lượt rồi mới được đi.
Bọn họ đi ra, NPC khóa nhà kho lại rồi biến mất.
Bọn họ kiểm tra nhà kho, không phát hiện gì khác thường, cũng không tìm được cửa khác, đoán có phải là nhiệm vụ phụ tuyến không.
Cho nên họ dự định làm theo lời NPC nói trước đã.
Trong lúc đó đồng nhân vẫn không sống lại, nhưng trong kho đồng quá nhiều người, họ vừa vùng vẫy cố sống, Chung Đạt còn bị thương, rất nhanh họ rơi vào tình trạng kiệt sức.
Thẩm Thập Cửu không nhớ mình đã ngủ khi nào, đợi khi hắn bị Phong Trường Đình đánh thức, đồng nhân trong nhà kho đã sống lại.
Tiếp đó lại là một hồi hỗn loạn chiến đấu, chạy trốn...
Cuối cùng hắn và Phong Trường Đình, Chung Đạt tách ra, khi bị đồng nhân vây công, Ngân Tô đột nhiên xuất hiện.
Những đồng nhân kia căn bản không tấn công nàng, nàng nhàn nhã đi bộ vào vòng chiến... Trực tiếp đánh ngất hắn.
Cảnh cuối cùng là những đồng nhân vốn đang điên cuồng tấn công như bị bấm nút dừng, đứng sững với các tư thế khác nhau trong đêm tối, tĩnh lặng không tiếng động.
"Còn có thể lợi dụng BUG như vậy?" Ninh Phồn ngạc nhiên.
Khi hôn mê não bộ mất ý thức tự chủ, đồng nhân vừa phục sinh sẽ lập tức bị 'Tắt máy'.
Nhưng điều này cần có đồng đội hoàn toàn có khả năng ngăn ngừa 'Đồng nhân phục sinh' ma chú và giữ được sự tỉnh táo, thì BUG này mới có thể dùng được.
Dù sao khi hôn mê thì dưới tình huống bình thường sẽ không mộng mị, nhưng trong tình huống bị ô nhiễm thì sao? Mộng thấy đồng nhân hiển nhiên cũng có tác dụng...
Bọn họ không dùng được BUG này.
"Chu tiểu thư cô làm thế nào mà khống chế được suy nghĩ của mình?" Ninh Phồn ngập ngừng hỏi: "Cô có kỹ năng hệ tinh thần à?"
"Không có." Ngân Tô buông tay, không nhanh không chậm nói: "Tẩy não chính mình cái loại chuyện này, không gì khác, quen tay hay việc."
"? ? ?"
Đại lão không có việc gì liền tự tẩy não à?
Ninh Phồn không biết Ngân Tô là không muốn nói, hay là thật chỉ vì đại lão không có gì làm tự tẩy não mà thành, rất biết điều không tiếp tục hỏi nữa.
...
...
Lúc đầu Ngân Tô nghe thấy Ninh Phồn gây ra tiếng động nên ra xem xét, khi cô nhặt Ninh Phồn về, lại thấy Thẩm Thập Cửu gây ra động tĩnh.
Thế là Tô đại thiện nhân lòng từ bi lại đi nhặt luôn cả Thẩm Thập Cửu về.
Dù sao nhặt một người là nhặt, nhặt hai người cũng là nhặt.
"Đúng rồi, đây là khi nhặt ngươi thì nhặt được." Ngân Tô lục lọi trong quần áo, lấy ra một mớ giấy nhàu nát ném cho Ninh Phồn.
Ninh Phồn sững sờ, giấy dính máu tươi.
Đồng trên người không thể có loại giấy này, bên cạnh nàng lúc ấy chỉ có Đinh Tư Hàm... Chỉ có thể là cô ta để lại.
Ninh Phồn từ từ mở tờ giấy ra, chữ trên giấy nhảy vào mắt nàng.
【 Gửi người thấy nó:
Ta không biết ai sẽ thấy được bức thư này, có lẽ không ai sẽ thấy. Nhưng mà đợi thì cũng vẫn cứ phải đợi, chi bằng viết vài thứ phân tán sự chú ý, nếu có người thấy, đó chính là duyên phận giữa chúng ta.
Ta tên là Đinh Tư Hàm, là một người bình thường hết sức bình thường. Ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích bình thường, làm việc bình thường.
Ta cảm thấy làm một người trong chúng sinh cũng không có gì không tốt, cuộc sống mà ta muốn là một cuộc sống bình dị, không có đại bi đại hỉ, cũng không bệnh tật tai ương, đi qua Xuân Hạ Thu Đông, xem hết núi sông bốn biển, từ từ bước đến điểm cuối cuộc đời.
Nhưng ta không ngờ rằng, điểm cuối cuộc đời lại đến bất ngờ như vậy, nhanh đến như vậy.
Ta còn chưa được ngắm nhìn cực quang tận cùng của thế giới, ta còn chưa được leo lên những đỉnh núi hiểm trở nhìn một buổi bình minh hoàng hôn, ta còn chưa được trải nghiệm cảm giác tự do chạy nhanh trên thảo nguyên... Ta vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.
Đáng tiếc, những việc này có lẽ sẽ vĩnh viễn không làm được.
Ta ngửi thấy mùi mục rữa, ta cảm nhận được hơi thở tử vong.
Tử thần vây quanh bên cạnh ta, ta sắp chết rồi, sẽ chết trong trò chơi tàn khốc mà hoang đường này.
Tên game do nhiều danh tự tạo thành chính là bia mộ của ta, nhưng ta có bia chí riêng của mình—— Ta chỉ là người bình thường, ta không phải là không tồn tại.】 Ninh Phồn sắc mặt bình tĩnh nhìn nội dung trên giấy hồi lâu không lên tiếng, chỉ có việc nàng từ từ nắm chặt ngón tay mới lộ ra tâm tình lúc này của nàng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Phồn tỷ?"
Ninh Phồn cụp mắt, vuốt phẳng tờ giấy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thập Cửu, nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt: "Không sao."
Thẩm Thập Cửu không chắc Ninh Phồn có ổn không, đành nói: "Đối với chúng ta mà nói, biệt ly đã giống như uống nước cơm vậy rồi." Hắn đưa tay gật đầu một cái: "Game xóa một người rất dễ, nhưng sẽ không xóa họ khỏi thế giới này, họ mãi tồn tại trong tín niệm."
"Ừm." Ninh Phồn từ từ hít vào một hơi, "Ta không sao, chúng ta nhất định phải sống sót ra ngoài."
Thẩm Thập Cửu lạc quan nhìn Ngân Tô: "Ừm, ta có dự cảm, chúng ta sẽ sống sót ra ngoài."
Ngân Tô: "..."
Nhìn ta làm gì?
"Mấy con đồng nhân trong nhà kho... Có vẻ không giống các đồng nhân khác lắm." Thẩm Thập Cửu nhớ đến một chi tiết khác, đánh lạc hướng chủ đề: "Chúng dường như được làm ra từ cùng một khuôn, gần như giống nhau y hệt."
Đồng nhân vốn dĩ giống nhau y hệt mới là bình thường, nhưng cái nhà máy nơi bọn họ đang ở lại không bình thường.
Vậy nên việc xuất hiện đồng nhân giống nhau như đúc này lại là không bình thường.
"NPC đó có mặc đồng phục không?"
Thẩm Thập Cửu: "Ừm, nhưng không có đeo thẻ."
Ngân Tô trầm tư: "Có khả năng, hắn là quản đốc chăng?"
"Quản đốc?"
Hai người trong đầu lập tức lóe lên một tia sáng—— Đừng có tin quản đốc mặc đồng phục!
"Dù hắn có là quản đốc... Có tin hay không cũng vô dụng, chúng ta vốn dĩ đánh không lại hắn." Thẩm Thập Cửu lại nản chí, "Lúc hắn nhìn chúng ta, tựa như... toàn thân bị đổ đồng vào vậy, cả người cứng đờ lại."
"Đồ chó dám gạt ta." Ngân Tô bỗng vỗ đùi, có chút phẫn nộ.
Ninh Phồn và Thẩm Thập Cửu: "? ? ?"
Ai lừa cô rồi?
Lừa cô cái gì vậy?
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Ngân Tô đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Ninh Phồn lập tức lên tiếng: "Chu, Chu tiểu thư, cô đi đâu vậy?"
"Tìm quản đốc."
Tìm... tìm quản đốc?
Hả?
Ngân Tô đi được một đoạn đường thì lại quay về, hướng sâu trong nhà máy đi đến.
Ngân Tô giao phó cho Tiểu Đệ làm tốt công việc chế tác đồng nhân, chờ nàng trở lại kiểm tra, nếu ai dở trò hoặc làm hỏng đồng nhân, thì sẽ lấy chính người đó mà chế tạo đồng.
Sắp xếp xong xuôi công việc, Ngân Tô lại hậm hực rời đi, căn bản không cho Thẩm Thập Cửu có cơ hội nói chuyện với Ninh Phồn.
"Cô ấy thật sự đi rồi?" Thẩm Thập Cửu cảm thấy đầu óc mình cũng bị thương, phản ứng chậm lại.
Các bảo bối hãy tặng nguyệt phiếu nhiệt tình nào ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận